“Cô yêu tôi sao?”
“Vâng…”
“Lên giường cùng người đàn ông tên Du Ngạo, mục tiêu là viên đá pha lê trên cổ hắn ta.”
Tôi hơi giật mình bởi cái lời nói đầy rẫy sự uy quyền ra lệnh kia. Trong một phút giây xao lãng, tôi còn nghĩ bản thân mình đã nghe lầm lẫn gì rồi.
Không phải hắn ta vừa hỏi tôi yêu hắn ta hay sao? Tại sao câu tiếp theo lại muốn tôi lên giường cùng người đàn ông khác? Hắn ta muốn đem lần đầu của tôi để đánh đổi viên đá quý ấy, đối với hắn tôi chỉ là vật xứng tầm đến đấy thôi sao…
Chỉ là một sự chua xót dâng lên trong lòng, tôi không nghĩ hắn sẽ nói như thế, cũng không nghĩ hắn lại yêu cầu như thế.
Ánh mắt sắc lẹm từ hắn ta khiến tôi hơi khựng lại người vẫn cao ngạo đối diện với hắn. Tôi nhận ra bản thân đã hơi vô lễ nên đành cúi đầu, tiếp tục chờ đợi câu trả lời thích đáng từ hắn. Đôi tay từ sau tôi đã đan xen lại, không ngừng cào cấu lo âu. Mọi cảm xúc của tôi không thể hiện trực tiếp qua khuôn mặt mà nó đã chuyển sang vị trí khác, tôi không muốn hắn nhìn thấy, càng không muốn hắn biết mình đang biết sợ.
“Trầm Tích, cô biết vì sao tôi đặt tên đó cho cô không?”
Tôi lắc đầu, tiếp tục nghe hắn giải thích. Thật ra tôi tên Tử Nhiên, nhưng vì số lý do cá nhân bắt buộc làm việc nên tôi phải đổi sang tên khác. Vốn lúc đầu tôi cũng không thích nó lắm, nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe hắn gọi Trầm Tích, tim tôi lại lỡ một nhịp, thành ra tôi yêu thích cái tên đó, yêu luôn cả người đã đặt cho tôi.
“Tôi rất thích đá trầm tích, tuy không đẹp, nó đơn giản nhưng vẫn hấp dẫn tôi. Còn cô thì ngược lại hoàn toàn với loại đá đó từ bên ngoài lẫn bên trong, cô hiểu không?”
Giọng hắn vang vọng bên tai tôi, từng lời đanh thép như thế, rõ ràng như thế đã ghim sâu vào đầu tôi. Nếu mà tôi còn từ chối, tôi phủi nhận mọi thứ thì tôi chính là kẻ ngốc.
Tôi không giỏi hiểu trong mấy câu ẩn dụ của hắn, nhưng tôi biết hắn vẫn không nói thẳng thừng câu từ chối ấy. Có lẽ hắn sợ mối quan hệ rạn nứt, và hắn cũng đã đánh thẳng vào đầu tôi, muốn nhắc nhở tôi rằng giữa tôi và hắn là mối quan hệ chủ tớ.
Chủ, tớ… phải rồi. Tôi là tớ, hắn là chủ. Đã chủ nói đầy tớ như tôi sẽ phải tuân theo mệnh lệnh. Tại sao tôi có thể quên được nhỉ? Tại sao tôi lại không nhận ra từ lúc bắt đầu mối quan hệ này rồi sẽ không xảy ra bất cứ mối quan hệ ngoài luồng nào nữa.
Buồn cười thật…
“Trầm Tích, tôi ra lệnh cho cô ᴄướρ loại đá đó về đây. Nếu không thì cút đi thật xa, đừng để tôi gặp được cô.”
Hắn buông một câu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng tôi dậy sóng. Đôi môi mỏng hắn cong cong mỉm cười, mặt tôi đã cau lại khó chịu. Tôi phải thừa nhận rằng hắn biết cách dày vò tôi, biết cách khiến tôi từ mềm mỏng trở nên hoang dại, và biết điều khiển tôi trong những trò đùa tiêu khiển do hắn đặt ra.
Tôi mãi mãi không thể từ chối được mệnh lệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn thực hiện. Tôi ngước mặt nhìn hắn một lần cuối, sau đó chỉ cố gắng nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, tôi cúi người chào hắn lần cuối.
Tôi biết ngay từ lúc hắn yêu cầu tôi lên giường cùng Du Ngạo, vĩnh viễn sẽ không toàn mạng quay về…
Có phải khi tôi bắt đầu chấp nhận làm mọi thứ vì người mình yêu là tôi đã sai rồi không?
***
Tôi mơ màng nhìn trên trần nhà, cảm giác đau đớn từ bên trong lẫn bên ngoài khiến tôi chỉ biết lặng đối diện cùng người đàn ông ấy.
Tên đó là một tên thú hoang, một kẻ cuồng bạo đáng kinh tởm. Từ lúc bước vào căn phòng này tôi không nhớ rằng mình đã ngất bao nhiêu lần, tỉnh giấc vào lúc nào nữa. Tôi chỉ nhớ được bản thân mình vì cơn đau từ hạ thân truyền đến nên đã cố gắng mở mắt, giọng đã không còn gào thét van xin được nữa.
Tôi nhìn thấy được Du Ngạo cầm chiếc điện thoại hướng về mình, nụ cười điên đảo ấy đã nâng nhè nhẹ lên thích thú, tôi không rõ ý định của anh ta là gì, nhưng có lẽ sẽ không được tốt đẹp.
“Trầm Tích, cô nghĩ như thế nào khi kẻ điên ấy xem được ᴄơ тһể тгầп тгụɪ này của cô? Hắn sẽ bình thản hay là điên tiết đây?”
“Tôi đoán hắn sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra và cầm viên đá ấy nâng niu như bảo vật.”
Du Ngạo bật cười thành tiếng, anh ta rít nhẹ điếu хɪ̀ ɡà bên tay, lời nói cực kỳ châm biếm nhìn tôi. Bản thân tôi hiện tại cũng không khác gì đám phụ nữ mà tôi từng căm ghét cả, và tất nhiên tôi chỉ có thể im miệng để anh ta miệt thị mình.
Thật nhục nhã.
“Tích, em đồng ý sang Pháp cùng tôi không? Ít ra tôi sẽ không đối xử với em tệ bạc như Lịch Trượng.”