"Điềm Điềm, tôi mù như thế em mà vẫn ở bên tôi, cảm ơn em."
"Anh đừng lo, em sẽ tìm đôi mắt thích hợp cho anh."
"Điềm Điềm, đợi tôi khỏi, tôi sẽ lấy em."
Bàn tay của Khương Thành run rẩy trong không trung, hắn muốn tìm đến bóng hình người trước mặt, muốn chạm lấy cô và nói lên lời hứa của mình.
Điềm Điềm mỉm cười, cô nắm lấy bàn tay hắn hôn nhẹ, đôi mắt cô đã đỏ hoe vẫn đang cố giữ cho những giọt nước mắt không tuôn rơi...
Người đàn ông trước mặt có dung mạo hoàn hảo, hoàn hảo đến mức Điềm Điềm cũng ngại việc bản thân mình có xứng đáng ở bên cạnh hắn hay không.
Từ lúc cô cứu sống được hắn, ngoại trừ biết được hắn có tên là Khương Thành, năm nay được ba mươi mốt tuổi thì những thứ khác một chút cũng không biết. Không phải cô không hỏi, là do hắn nói không nhớ, không biết. Có thể do tai nạn xe khiến hắn lao đầu vào vách đá, trí nhớ cũng mất, ngay cả mắt cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng không sao, Điềm Điềm cô sẽ chăm lo cho hắn mà, đúng không?
***
"Thành, em tìm được giác mạc thích hợp với anh rồi... sớm thôi anh sẽ nhìn lại được."
"Thật... thật không Điềm Điềm?"
Khương Thành nắm chặt lấy hai vai cô, giọng điệu không giấu nổi vui mừng mà lặp lại lời hỏi cô, như muốn cô chắc chắn rằng đó là sự thật vậy.
Cuối cùng ngày này cũng đến, hắn cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng rồi.
"Thật, em cam đoan đó là sự thật..."
"Cảm ơn em, tôi cảm ơn em nhiều lắm..."
Khương Thành ôm chầm lấy Điềm Điềm trong sự hạnh phúc khó tả. Hắn càng biết ơn người con gái này đã hi sinh vì hắn nhiều như vậy.
Nhưng trái với sự vui mừng khôn xiết của hắn, cô chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt.
Không ngờ ngày này lại xảy ra với bản thân mình.
Điềm Điềm cô sẽ tự chuộc lỗi, sẽ tự lấy mắt mình bồi cho Khương Thành.
***
Ngày tháo băng ra, Khương Thành hoàn toàn nhìn thấy được khung cảnh trước mặt, mọi thứ từ mờ ảo dần dần hiện rõ ra. Nhưng thứ đầu tiên mà hắn muốn nhìn không phải là khung cảnh trốn trơn như thế này, hắn loay hoay tìm bóng người quen thuộc, nhưng lại chẳng có ai cả.
"Điềm Điềm... Điềm Điềm... em ở đâu?"
"Tôi nhìn thấy rồi, tôi nhìn thấy rồi Điềm Điềm."
Cạch.
Từ cửa phòng bệnh, hình ảnh một lão già đã gần sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò, chân tay ốm tong chống chiếc gậy bước đến. Nhìn thấy hắn đã tỉnh, ông cúi người thấp xuống kính trọng:
"Thiếu gia, cuối cùng thiếu gia cũng đã tỉnh rồi."
"Quản gia? Tại sao ông lại ở đây?"
Khương Thành lấy làm lạ khi bỗng dưng quản gia của Khương gia lại xuất hiện ở đây, là ai đã nói cho ông ấy biết vậy? Điềm Điềm của anh ở đâu?
"Chuyện này..."
"Thành, anh tỉnh rồi sao? Em nhớ anh c/h-ết đi được."
Sau lưng của quản gia là một cô gái dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú. Vừa nhìn thấy Khương Thành, cô ta đã chạy đến ôm chầm lấy hắn.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi của Khương Thành khiến hắn nhíu may, đẩy người cô ta qua một bên, mắt vẫn hướng về quản gia:
"Điềm Điềm đâu?"
"Thiếu gia, cô ấy..."
Quản gia vẫn còn không dám mở lời kể với Khương Thành, Tử Yên liền chen vào họng ông mà nói:
"Anh nhớ cô ta làm gì? Cô ta ôm một đống tiền cao chạy xa bay rồi."
Khương Thành nhìn Tử Yên, hắn vẫn không hiểu điều cô ta nói là có ý gì. Ai đã ôm tiền bỏ trốn?
"Thành, anh còn không biết sao? Ba cô ta là người gây ra tai nan khiến anh bị thương, mất biệt tăm gần ba tháng trời. Một tuần trước cô ta đến Khương gia vòi tiền, nếu không đưa cô ta ba trăm vạn thì sẽ không nói ra tung tích của anh. Hai bác lo lắng nên mới giao tiền, tìm giác mạc thích hợp chữa cho anh ấy."
Tử Yên vờ vịt kể lể nhiều chuyện, bộ dạng còn ra vẻ săn sóc cho hắn. Nhưng những lời này không lọt nổi vào tai Khương Thành, hắn không chấp nhận.
Khương Thành không ngừng lắc đầu phủi bỏ những lời nói mà cô ta vừa thốt lên, hắn vẫn tin tưởng Điềm Điềm, hắn không tin là cô làm mọi chuyện như thế... thật sự không tin.
"Quản gia... Tử Yên nói dối... nói dối đúng không?"
"Thiếu gia, là thật. Đây là đoạn ghi âm cô ấy đã quăng lại bên giường của thiếu gia."
Quản gia gật đầu, biết hắn sẽ khó mà chấp nhận được mọi thứ, ông đành đưa chiếc điện thoại chứa đoạn ghi âm mà Điềm Điềm từ trước đã nhờ ông giữ, đợi khi hắn tỉnh sẽ gửi cho hắn.
Khương Thành nắm lấy chiếc điện thoại, nhấn nghe. Lòng hắn không ngừng cầu mong rằng cô sẽ giải thích cho hắn nghe mọi thứ, sẽ cho hắn biết rõ mọi chuyện tại sao cô lại làm như thế, chứ không phải là cô biến mất như hiện tại.
[Khương Thành, thời gian qua chăm sóc anh tôi cảm thấy rất mệt, anh rất phiền. Nhưng biết làm sao đây? Anh là con cờ đẻ ra tiền của tôi mà? Hiện tại tôi đã cầm được tiền, cũng không còn cần anh nữa, tốt nhất là sau này gặp lại hãy xem như là không quen không biết. Tai nạn thì ba tôi đã ngồi tù để thế tội rồi, cũng đừng có tìm đến tôi nữa. À mà xin anh hãy quên cái ý nghĩ sẽ lấy tôi đi nhé, không xứng.]
Bụp.
Chiếc điện thoại đáng thương bị Khương Thành quăng thật mạnh xuống nền gạch, hai tay hắn không ngừng xiết lại, ánh mắt đã hằng đầy vệt máu.
Cảm xúc trong lòng của hắn không ngừng dâng lên, sự chân thành, sự dối trá, sự lừa gạt mấy tháng qua làm hắn không thể nuốt trôi nổi.
Muốn trốn như vậy sao? Dễ dàng đến như vậy sao? Một khi Khương Thành hắn không cho phép thì không ai có thể được thoát khỏi tay của hắn cả.
"Đấy, em nói đúng không chứ? Cô ta là loại bỉ ổi, vô sỉ mà. "
Tử Yên biết hắn đang nóng giận mà còn cố ý thêm dầu vào lửa, muốn hắn hận cô đến tận xương tủy.
Khương Thành đứng dậy, dùng chân đạp nát chiến điện thoại, không ngừng chì chiết nó dưới sàn, giọng âm lãnh của hắn rít lên từng cơn:
"Mộng Điềm Điềm, bằng mọi cách phải tìm cô ta cho tôi. Tôi sẽ khiến cô ta sống không được, c/h-ết cũng không xong."