“ Chúng ta ly hôn đi , Dĩ Linh có thai với tôi rồi . “ Lăng Vĩ Luân lạnh lùng nói
“ Vì sao , anh rõ ràng biết anh trai em và Dĩ Linh yêu nhau mà .“ Cố Ngữ Tâm nghẹn ngào nói
Khi Cố Ngữ Tâm nghe được từ chính miệng của Lăng Vĩ Luân là Hàn Dĩ Linh có thai với anh , cả thế giới như đang sụp đổ đi , trái tim cô như ngừng đập đi .
Hàn Dĩ Linh có thai với Lăng Vĩ Luân rồi sao .
Cô đứng đối diện với Lăng Vĩ Luân nhưng cả người cô đều run rẩy không nói nên câu nào , ánh mắt cũng không hướng về phía anh nói chuyện mà cứ cúi xuống .
Bởi vì
Không biết từ lúc nào nước mắt cô rơi ra rất nhiều không ngừng được , làm sao cô có thể mạnh mẽ mà đối diện với cú sốc này chứ .
“ Nếu như lúc trước , không phải anh trai cô và cô chia rẻ tôi và cô ấy , thì giờ chúng tôi đã ở bên nhau rồi .“
Lăng Vĩ Luân rất chán ghét với bộ dạng nhút nhát và khóc của Cố Ngữ Tâm lắm rồi , anh tức giận nắm chặt bờ vai của cô mà lắc mạnh nói .
Cô Ngữ Tâm vì đau đớn mà ngước lên đối diện với Lăng Vĩ Luân , cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe , run rẩy hỏi .
“ 3 năm nay , anh có từng thích em không ? “
“ Chưa từng , vốn dĩ từ trước đến giờ , trái tim tôi chỉ có mình cô ấy mà thôi . Còn cô , không xứng .“ Lăng Vĩ Luân cười lạnh nhạt nói
Cô Ngữ Tâm nghe được câu trả lời của Lăng Vĩ Luân , cô gật đầu mỉm cười trong đau thương và nước mắt .
Cuối cùng , mọi hy vọng của cô cũng đã dập tắt .
Thì ra , cô không xứng có được tình yêu của anh đến như vậy .
Lăng Vĩ Luân thấy Cố Ngữ Tâm như vậy , đột nhiên trái tim anh có chút nhói lên vì đau lòng , nhưng vì Dĩ Linh anh không cho phép bản thân mình rung động với cô ta .
Vậy nên anh phải làm mọi cách ép Cố Ngữ Tâm ly hôn với anh có như vậy Dĩ Linh mới được hạnh phúc .
“ Cho dù bất cứ điều gì em sẽ không ly hôn với anh , trừ khi em c/h-ết .“
Cố Ngữ Tâm cầm tờ giấy ly hôn trong tay xé ra từng mảnh , từng mảnh rơi đầy xuống sàn nhà .
Ánh mắt kiên cường , cứng đầu nhìn Lăng Vĩ Luân nhất quyết sẽ không từ bỏ mà ly hôn với anh .
“ Được , để tôi xem cô chịu đựng được bao lâu .“
Lăng Vĩ Luân cố kìm sự tức giận của mình đi , buông Cố Ngữ Tâm ra . Từ trong cặp mình , lấy ra một đống tờ giấy ly hôn .
Anh cười lạnh , nhìn Cố Ngữ Tâm sau đó thả đầy những tờ giấy ly hôn ra .
“ Nếu cô thích xé thì những tờ giấy ly hôn này phiền cô xé hết .“
Lăng Vĩ Luân lạnh lùng nói sau đó rời đi .
Cố Tâm Ngữ đau đớn nhìn những tờ giấy ly hôn rơi đầy xuống sàn nhà , nước mắt rơi ra không ngừng .
Đau . Thật sự rất đau .
Vĩ Luân anh chưa từng yêu em , nên anh không bao giờ hiểu được cảm giác đau đớn khi yêu anh đến nhường nào đâu .
“ Anh thật sự rất muốn ly hôn với em đến như vậy sao .“ Cố Ngữ Tâm nức nở nói
Cô quơ tay đẩy hết tất cả những món đồ trên bàn rơi hết xuống sàn , từng mảnh vỡ rơi đầy nằm rải rác hết xuống sàn .
Cô lấy một mảnh vỡ dưới sàn rạch vào tay mình , từng đường ... từng đường . M/áu chảy ra rất nhiều , rất nhiều . Sau đó cô ngồi bệch xuống sàn nhà có đống mảnh vỡ đó . Từng mảnh đâm vào da thịt cô .
Cố Ngữ Tâm hai tay ôm đầu không ngừng lắc đầu và la lên .
Đúng lúc này Cố Gia Hữu xuất hiện hét to lên .
“ Ngữ Tâm , em đang làm gì vậy .“
Cố Gia Hữu nhanh chóng chạy đến bế Cố Ngữ Tâm đi ra chỗ ghế ngồi , anh lo lắng ôm cô vào lòng dỗ dành cô để cô bình tĩnh hơn .
Cô Ngữ Tâm ôm chặt anh trai vào lòng , nức nở khóc trong lòng anh .
“ Ngữ Tâm , đừng tự làm tổn thương đến bản thân mình có được không ? “Cố Gia Hữu giọng cầu xin nói