“Nếu như một ngày, em phát hiện ra anh có con riêng với người phụ nữ khác, thì em sẽ như thế nào?”
Thẩm Mục Hàn bình tĩnh nói, ánh mắt anh đối diện nhìn Tần Niệm Dư, mồ hôi anh đổ ra rất nhiều.
“Vậy thì chúng ta sẽ ly hôn, em không bao giờ chấp nhận được việc, người đàn ông mình yêu có con với người khác được.”
Tần Niệm Dư kiên quyết nói, làm gì có người phụ nữ nào chấp nhận việc, người mình yêu có con với người khác chứ? Kể cả cô cũng vậy.
Cô nghi ngờ nhìn Thẩm Mục Hàn, sao hôm nay cô lại thấy anh ấy có vẻ khác lạ, lại còn hỏi cô những câu kỳ quặc như vậy nữa!
“Anh chỉ đùa em thôi mà, sao vẻ mặt em lại căng thẳng đến vậy!”
Thẩm Mục Hàn đột nhiên cười to lên, anh nhéo hai bên má của Tần Niệm Dư chọc cô.
“Này, anh lại chọc ghẹo em.” cô đánh một cái thật mạnh vào vai anh sau đó tức giận rời đi lên lầu.
Nhưng! Tần Niệm Dư không thấy được vẻ mặt lo lắng, sợ hãi của Thẩm Mục Hàn được.
Dường như Thẩm Mục Hàn đang lo giấu điều gì đó với Tần Niệm Dư, nhưng mà anh lại chưa dám nói ra.
[…]
Hôm nay là ngày kỷ niệm cưới giữa Tần Niệm Dư và Thẩm Mục Hàn. Vậy nên một tay cô đã tổ chức, trang trí chỉ đợi anh về nhà.
Nhưng! đợi mãi vẫn chưa thây anh về, cô điện anh rất nhiều cuộc điện thoại nhưng vẫn không thấy anh bắt máy.
Vốn dĩ hôm nay là ngày kỷ niệm cưới, cô vốn cho anh một bất ngờ, cô đã có thai. Nếu anh ấy biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng và hạnh phúc.
Ở bên kia, Thẩm Mục Hàn lái xe đến một căn nhà, anh bấm chuông đột nhiên có một đứa bé gái cỡ chừng 6,7 tuổi ra mở cửa.
“A~ ba đến rồi ạ! Con nhớ ba lắm” đứa bé nhào vào lòng ôm anh.
Anh thuận tay bế đứa bé lên, nũng nĩu nhéo má đứa bé, nhìn kỹ đứa bé thật rất giống với anh.
Đúng vậy! Đứa bé là con gái ruột của anh với người phụ nữ khác.
“Ba cũng nhớ con nhiều lắm! Dạo này ba bận việc nên không đến thăm con được.”
Đứa bé thấy ba rất vui vẻ, cùng với ba chơi rất nhiều trò chơi, ba còn làm con ngựa cho đứa bé chơi.
Nhưng vẻ mặt Thẩm Mục Hàn lại khác đi, anh lo sợ rằng vợ anh sẽ phát hiện ra đứa bé này là con anh.
“Mục Hàn! Anh đến rồi à, em nấu rất nhiều món ăn anh thích.”
Một người phụ nữ bước ra, trên người cô ta mang tạp dề. Nhìn thấy Thẩm Mục Hàn, cô không thể giấu niềm vui mà mỉm cười.
Đứa bé nhìn thấy mẹ liền chạy ngay vào lòng ôm mẹ gọi lên “Mẹ ơi!”
“Tôi có việc bận phải đi rồi, nhớ con bé nên đến thăm con bé.” Thẩm Mục Hàn lạnh lùng.
Nụ cười Trình Giai Giai ngắt lại, lâu lắm rồi Thẩm Mục Hàn mới đến đây, cô mới có thể gặp được anh mà giờ anh lại rời đi nhanh chóng đến vậy, thậm chí còn không thèm ăn đồ ăn cô nấu lại lạnh lùng với cô đến như vậy!
Nói rồi Thẩm Mục Hàn hôn chào con gái mình là Trình Nhạc Gia, rồi sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, vừa đi vừa nhìn đồng hồ đã rất trễ rồi, trễ giờ anh với vợ anh phải dùng bữa chung với nhau rồi.
Khi Thẩm Mục Hàn về đến nhà đã rất trễ, vừa mới bước vào cửa anh bất ngờ thấy nhà được tổ chức, trang trí đẹp đẽ như dịp nào đó. Anh đã bỏ lỡ hay quên mất nay ngày gì rồi sao?
Bỗng anh nhìn thấy Tần Niệm Dư ngủ gục trên bàn, giờ anh mới để ý trên bàn có rất nhiều thức ăn và một cái bánh kem, thì ra nay là ngày kỷ niệm cưới 5 năm giữa chúng ta. Vậy mà anh lại vô tâm quên mất, lại để cô một mình trong ngày kỷ niệm cưới, anh bế cô lên giường đắp chăn cho cô, nhìn cô ngủ ngon như vậy, anh vuốt tóc cô sang một bên, đặt một nụ hôn ấp ám lên trán cô.
“Dư Dư, là anh có lỗi với em. Anh thật sự không biết, nếu như một ngày em biết anh phản bội em, thì chúng ta sẽ như thế nào đây.”