Tôi biết điều này là một dự báo chẳng hề hay ho, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc kệ và giả ngơ trước sự dò xét của dư luận. Trong buổi tiệc ngày hôm nay, tôi trở thành mục tiêu để đám con gái cùng lớp xì xào, bàn tán sau khi bọn họ thấy Đan Quỳnh tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Nhưng thật may, tôi lại dễ hòa nhập với đám con trai lớp Duy Minh. Lý do để bọn họ hứng thú với tôi cũng không khác gì Duy Minh cả, đều là ca ngợi thái độ lì lợm của tôi khi bị ăn đòn, thêm vào đó là hào hứng vỗ vai tôi bôm bốp khi biết tôi thích xem bóng đá đến chết đi được.
“Hóa ra fan MU, thảo nào cậu với thằng Minh hợp gout nhau như thế!”
Ngồi cạnh tôi, Đức Cường cầm điếu thuốc lá đang hút dở trên tay, dáng vẻ thành thục như một người hút thuốc lâu ngày. Đám con trai này tôi đánh giá là tốt và chơi được, nhưng cũng có vài điểm tôi không thể ưa được bọn họ, một trong số đó là việc hút thuốc. Tôi thừa nhận con trai ngày nay hút thuốc từ khá sớm, nhưng ít ra bọn họ cũng nên có ý thức một chút, tại sao đi chung với con gái mà lại hút vô tội vạ như thế, hành động như vậy có phải hơi thiếu suy nghĩ không?
Đọc Truyện