Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy hắn bao giờ. Cái nhà đối diện dọn về đây ở cũng đã mấy tháng rồi, nên cô biết số nhân khẩu trong đó.
Họ chỉ có bốn người thôi: hai vợ chồng chủ nhà, một đứa con trai khoảng mười hai, mười ba tuổi – chính là thằng nhóc lấp ló sau lưng hắn – và một bà người làm. Sao sáng nay lại xuất hiện một nhân vật lạ hoắc này?
Hắn lại cất giọng:
-Thành thật xin lỗi cô, tôi biết….
-Biết, biết cái gì? – Hoa Phượng quắc mắt.
Hắn hơi sững người:
-Tôi nghĩ…Cô không sao chứ?
-Không, rồi sao? – Hoa Phượng vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
Hắn ngập ngừng:
-Vậy…cô…có thể cho tôi…xin lại trái cầu được không?
Đọc Truyện