Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện trả lời, cũng không phát hiện ra biểu tình của Khương Từ đột nhiên trầm xuống. “Đừng phát nữa, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, thả lỏng một ngày đi, Ngữ Nặc cũng ở đây.” Nói xong, liền hướng về phía xe vẫy vẫy tay.
Cửa kính chỗ ngồi sau xe mở ra, Trương Ngữ Nặc la to, “Chị Khương, mau lên xe đi, chỗ này không được đỗ xe.”
Khương Từ giương mắt, thấy ngồi bên cạnh Ngữ Nặc còn có một người phụ nữ tóc ngắn, mang trang sức trạm trổ trang nhã, diện mạo rất giống một nữ diễn viên. Có lẽ, người này chính là “Mợ” trong miệng Trần Giác Phi.
“Mọi người cứ đi đi.” Khương Từ mở miệng từ chối, đi sang một bên.
“Này!” Trần Giác Phi duổi theo, vươn tay lôi kéo cánh tay cô, “Khương Từ, tôi nói cô sao không biết phân biệt tốt xấu gì vậy?”
Đôi mắt lạnh lừng nhìn cậu, đấy mắt rõ ràng đã ẩn chức tức giận.
Trần Giác Phi cũng thấy tức giận, giới thiệu cho cô một công việc êm đẹp, cô không cảm ơn thì thôi, lại còn phát hỏa. Người này đúng là không thể nói lý, nóng lạnh đều không chịu.
Mời các bạn cùng đọc full
tiểu truyết ngôn tình tại KenhTruyen24h.Com!
Đọc Truyện