Mỗi người đều có những điều khắc cốt ghi tâm,
tình yêu đầu tiên, yêu cuồng nhiệt trong một phần ký ức nhưng luôn làm tổn thương tới tận đáy tim.
Nhan Nặc cũng vậy. Cô đã tưởng như không thể gượng dậy lại được nữa sau khi chia tay mối tình đầu thời sinh viên, Đoàn Dịch Thâm. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã qua, cô có một công việc mới, những người quen mới, và trên hết là một người đàn ông mang đến cho cô một làn hơi ấm khác.
Tần Phóng, một chàng thiết kế có tài nhưng tính khí lạnh lùng và nóng nảy. Là sếp tổng của Văn phòng thiết kế Tần Phóng nới Nhan Nặc làm việc, anh lúc nào cũng gầm gừ, quát tháo khiến nhân viên luôn sợ sệt, nhưng lại kính nể vì tài năng và sự nhiệt tâm của anh. Riêng với Nhan Nặc, anh lại có thái độ thật kỳ lạ… Đằng sau vẻ lạnh lùng ấy lại là một “trái tim ấm áp” – giống tên mà cô đã đặt cho bức tranh không ai có thể đặt tên của anh. Dịu dàng đứng sau bảo vệ cô, quan tâm cô, để trái tim đã từng tổn thương, mất niềm tin vào tình yêu của cô dần dần được chữa lành.
Khi Nhan Nặc dần quen với sự quan tâm của Tần Phóng thì Đoàn Dịch Thâm lại xuất hiện,
ký ức quay về. Nhan Nặc đứng trước sự lựa chọn, đối diện với quá khứ để tiếp tục mối tình dang dở khiến cô đau đớn tưởng như có thể chết đi, hay lãng quên quá khứ và sống với hiện tại của mình?
Lựa chọn sự đẹp đẽ của ngày xưa hay sự ấm áp trước mắt, mỗi người có lẽ đều có sự lựa chọn của riêng mình. Nhưng chúng ta tin rằng, sẽ luôn có một người, yêu ta,
thiên trường địa cửu…
Một ngày nào đó...
Cô đi chợ mua rau, anh ở nhà thu dọn phòng.
Anh vô tình chạm vào tập thơ của Tagore, một tấm ảnh chụp chung của hai người rơi ra.
Trong ảnh, anh trông hơi ngố, còn cô cười rất nhạt.
Khi kẹp tấm ảnh về chỗ cũ anh mới phát hiện ra phía sau có một dòng chữ nhỏ ngay ngắn và nắn nót:
“Ngốc ạ, người em chọn là anh.”
Anh cười ngây ngô nhìn tấm ảnh.
Ánh nắng ngoài cửa sổ đang rực rỡ.