Trong cơn mê man, Thiên Ái cảm thấy có người nắm lấy tay mình, không ngừng nói chuyện với mình, giọng điệu dịu dàng làm cô muốn khóc. . . Là hắn đúng không? Hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình đúng không?
Vì sao lại dịu dàng với mình như vậy? Như đang che chở một món bảo bối âu yếm, như thể những hành động nhục nhã mình kia chưa từng xảy ra. . .
Con tim cô như đã ngừng đập, cũng không thể kiềm chế được nữa. . . Cô muốn chạy trốn, khi hắn đã chơi chán rồi, cô sẽ không sống nổi mất!
"Ái Ái, em làm sao thế? Khó chịu ở đâu?" Tiền Đường nghĩ cô khóc là vì khó chịu trong người, thế là vội đặt bát xuống, khẩn trương vuốt thân thể cô.
Lộ Thiên Ái không ngừng rơi lệ, nhìn hắn với vẻ tuyệt vọng: "Để tôi đi đi!"
Sự phát hiện này đau đớn nhường nào! Lộ Thiên Ái thừa nhận sự yếu đuối của mình, hệt như một chiến binh bại trận, nịnh hót lấy lòng kẻ thắng, đáng thương thay.
"Vì sao muốn đi? Em nỡ bỏ được tôi sao?" Tiền Đường mong ngóng nhìn cô, giọng hắn nói sao dịu dàng thế.
"Không. . . Đừng ép tôi. . ." Lộ Thiên Ái tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt văng ra khắp nơi.
"Cho tôi một lý do, vì sao em phải đi?" Tiền Đường bình tĩnh hỏi.
"Bởi vì. . . Bởi vì. . . Tôi yêu anh. . . Vì tôi yêu anh!" Lộ Thiên Ái cuồng loạn nhìn hắn, sau đó bưng mặt khóc rống, không dám nhìn đến sự khinh miệt trên gương mặt hắn.
Đọc Truyện