- Trang chủ
- Truyện Ngôn Tình
- Yêu Đương Tự Nguyện
Tác giả: Tô Tiền Tiền
Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
Chương: 51 | Full
Nguồn: fishfromnowhere.wordpress.com
Nguồn ảnh: Pinterest
Nguồn truyện: fishfromnowhere.wordpress.com
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, thanh mai trúc mã, ngọt văn, song khiết, HE
Editor: Fish From Nowhere + Hiểu Yên
“Tránh ra nhanh nào, đừng ngáng đường tôi!”
Bên trong khu biệt thự số sáu cạnh hồ, một nhóm người vội vã tới tui trong đại sảnh. Trong sự rối ren ấy, có một người đàn ông trung niên hơi béo đứng ở giữa phòng khách, không khó để nhìn ra có vài phần lo lắng trên gương mặt nghiêm túc của ông ta.
“Cẩn thận cho tôi!”
“Điều hòa không được cao cũng không được thấp, phải đúng 22 độ.”
“Tay vịn cầu thang phải lau lại thêm lần nữa.”
“Hoa đặt đúng vị trí chưa?”
Khi đang nói chuyện, người đàn ông chuyển tầm mắt vào bể cá cảnh ở trước mặt. Ông ta cúi người lại gần, hơi dừng vài giây rồi đột nhiên lớn tiếng: “Không phải tôi đã nói số lượng cá ở đây nhất định phải là bội số của 6 sao? Sao lại chỉ có 13 con!”
Người giúp việc sôi nổi tiến lên vây xem, có người bạo dạn hỏi: “Vì sao nhất định phải là bội số của 6?”
Người đàn ông trung niên tức giận vỗ đầu anh ta: “Chủ yêu cầu thì đến lượt cậu hỏi tại sao à? Chạy đi mua thêm 5 con bổ sung nhanh lên!”
“Nhưng giống cá này đều ở đây rồi ——”
“Tôi không quan tâm, có phải ra hồ câu cũng phải câu đủ 5 con về cho đủ số lượng!”
Bị mắng một trận, mấy người giúp việc đều xấu hổ bước ra ngoài. Nhưng mới vừa ra đến cửa, một chiếc ô tô màu đen đã chậm rãi chạy tới.
Cả nhóm há hốc miệng, lập tức chạy về lắp bắp thông báo: “Xe… Xe! Hình như tới rồi!”
Người đàn ông trung niên hít một hơi lạnh, ngó trái ngó phải ——
Quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Một mặt ông ta chỉ huy mọi người: “Đứng nghiêm chỉnh cho tôi!” Một mặt nhanh chóng vớt một con cá trong bể ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mọi người xếp thẳng tắp thành hai hàng, người đàn ông trung niên chính là quản gia, cung kính đứng ở phía trước họ sẵn sàng đón tiếp.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ve râm ran ở xa.
Có người nào đó trong nhóm không ngừng hít sâu, nhỏ giọng nói: “Thật lo lắng, nghe nói cô Bùi rất khó phục vụ.”
“Bình thường thôi, kẻ có tiền mấy ai không khó tính.”
“Sao còn chưa vào nhỉ, tôi muốn gặp Bùi đại tiểu thư trong lời đồn một chút.”
Mười mấy giây trầm mặc qua đi, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên cười: “Không phải là vì thấy chúng ta nên ở lại trên xe trang điểm chứ.”
Vừa dứt lời, liền có tiếng giày cao gót “lộc cộc” từ xa đi tới.
Mọi người sửng sốt, theo tiếng động mà quay đầu lại ——
Bốn năm người mặc tây trang ở hướng ngược lại với cửa lớn đẩy rương hành lý đi vào.
Mà đi ở phía sau họ là một cô gái trẻ tuổi dáng người cao ráo thon thả, đeo một cái kính râm pha lê màu xám.
Quản gia nhìn thoáng qua liền nhận ra là Bùi Vũ Ninh, vội bước lên: “Cô Bùi, sao cô lại vào từ cửa sau?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết vì sao mình lại muốn vào từ cửa sau.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh