Trần Mạc Nhiên khinh thường bĩu môi, nói: “A Du, ngươi còn không biết Mộ Thần sao? Hắn chính là cao bôi dán da chó, rất khó chơi, ta nghĩ hắn hôm nay chỉ là lạt mềm buộc chặt, muốn có được sự chú ý của ngươi mà thôi.”
Trang Du nhìn thoáng qua Trần Mạc Nhiên, hỏi: “Lạt mềm buộc chặt?”
“Tất nhiên, ta nhận thức người này mười mấy năm rồi, lông mày hắn vừa động, ta liền biết hắn muốn làm gì.” Trần Mạc Nhiên ngạo nghễ nói.
Nghe xong lời Trần Mạc Nhiên nói, trong lòng Trang Du hiện lên vài phần khinh thường, nhìn phương hướng Mộ Thần rời đi, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét.
… …
Mộ Viễn Hàng cau mày nghe thủ hạ báo cáo, “Ngươi nói, Mộ Thần và Trần Mạc Nhiên nổi lên xung đột, nhưng hai người lại không đánh nhau?”
“Vâng.” Người luôn âm thầm theo dõi Mộ Thần đáp.
Mộ Viễn Hàng híp mắt nói: “Mộ Thần này đã đổi tính rồi à?!”
“Hình nhưTề Tứ bên người Mộ Thần bị vứt bỏ rồi.” Người nọ nói.
“Ừ!” Trong lòng Mộ Viễn Hàng dấy lên vài phần phẫn nộ.
Tên phế vật Tề Tứ kia, ngay cả Mộ Thần cũng dụ dỗ không nổi, lại để Mộ Thần gọi Nhâm Tam về, hy vọng tên kia không để lộ dấu vết nào khiến Mộ Thần hoài nghi đến hắn.
Đọc Truyện