Từ nhỏ đến lớn cô đều được quan tâm chăm sóc cẩn thận, cho nên lúc này ngoại trừ cảm thấy anh cách mình có chút gần, thì cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tang Trĩ nhìn anh thì thầm: “Em cũng không nói anh làm mà.”
Chẳng phải chỉ là bôi thuốc, xoa mặt thôi sao.
Cũng đâu phải để anh làm chuyện gì quá gian nan khổ cực đâu chứ.
Sao lại trở thành hầu hạ tổ tông rồi.
Vậy thì tổ tông như cô này cũng dễ hầu hạ quá rồi.
“Bỗng dưng có thêm một cô em gái, anh ruột của em còn chạy đi.” Mí mắt Đoàn Gia Hứa khẽ nâng, đứng dậy nói: “Cô bé, em tự nghĩ xem, tôi hẳn là giúp em không ít nhỉ?”
Tang Trĩ ngừng một chút, vẫn không nhịn được nói: “Vậy thì anh có việc gì cần em giúp lại anh không?”
Có vẻ câu này khá thú vị, Đoàn Gia Hứa rất hăng hái ngồi lại bên cạnh cô, quay đầu qua cười: “Ừm? em muốn giúp tôi chuyện gì?”
“Thì…” Mới thốt ra được một chữ Tang Trĩ đã phải dừng lại, vì cô hoàn toàn không thể nghĩ ra chuyện gì mà mình có thể được giúp anh cả. Cô gãi đầu một cái, thua cuộc rồi, chỉ đành đần độn cố tìm chủ đề mới: “Anh hai em chạy đi đâu rồi…”
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: “Không cần em nữa rồi.”
Tang Trĩ ‘hừ’ một tiếng: “Em còn chưa ghét bỏ anh ấy đó.”
Nói xong, cô lại nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, bắt đầu ưu sầu: “Có phải anh hai em sẽ cảm thấy rất kỳ quái về việc tại sao em lại gọi anh ấy là ba trước mặt thầy giáo không nhỉ, mà thầy lại còn gọi anh là anh hai em trước mặt anh ấy nữa.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nói: “Có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra chuyện tôi giả mạo anh trai em đi gặp giáo viên rồi.”
Đọc Truyện