"Doãn Văn, ngươi đã gặp đại sư huynh chưa?" Cho người đưa lên trà bánh, Kiều Kiếm Vân tò mò hỏi. Mà đại sư huynh trong miệng hắn chính là người chủ trì của "Minh ký" thương hành, Định Bắc Vương gia Cận Minh Lôi.
"Còn không có. Ta biết đại sư huynh thân phận bất đồng, cho nên không dám mạo muội tiến đến. Ta tính trước đến gặp nhị sư huynh, sau đó mời sư huynh đi cùng." Diệp Doãn Văn diện mạo tuấn dật tuổi mặc dù mới hai mươi, nhưng cách xử sự không vì ít xuống núi mà không chu toàn.
"Ha……" Kiều Kiếm Vân cười khẽ ra tiếng,"Doãn Văn, ngươi băn khoăn cũng không tránh khỏi rất chu đáo đi! Đại sư huynh mặc dù được đương kim Thánh Thượng tứ phong làm ‘Định Bắc vương’, nhưng này cũng chỉ là hư danh, đại sư huynh không thích nha! Ngươi căn bản không cần cố kỵ nhiều như vậy, hắn vẫn là đại sư huynh của chúng ta thôi." Hắn cười nhìn tiểu sư đệ càng thêm cao lớn cường tráng. Lần trước hắn lên núi thăm lão nhân gia sư phụ hắn ước chừng đã là chuyện của bảy,tám tháng trước rồi.
"Doãn Văn ca, ngươi tại sao không nói cho ta biết đại sư huynh của ngươi là Định Bắc Vương gia đâu? Ta còn nghĩ đến hắn cùng Kiều sư ca giống nhau đều làm thương nhân a." Lưu Dụ Lan mềm mại đột nhiên chen giọng, lời nói còn mang theo chút thầm oán.
"Là giống nhau a, Lưu cô nương." Kiều Kiếm Vân ôn hòa tươi cười nhìn vị cô nương lần đầu gặp mặt.
Thẳng thắn mà nói, Lưu Dụ Lan bộ dạng tốt lắm, xinh đẹp đoan trang, có phong phạm một tiểu thư khuê các. Chỉ tiếc ánh mắt cao ngạo, đáy mắt luôn chứa toan tính, thật làm người ta không dám lĩnh giáo. Nếu không phải nhiều năm gặp phải đủ loại người trên thương trường, thật đúng là sẽ bị nàng ta xinh đẹp mê hoặc.
Bất quá, vị sư đệ khiêm tốn thận trọng bên cạnh hắn dường như vẫn chưa phát hiện ra tia quang mang bị cuốn hút trong mắt chính mình.
"Đại sư huynh đúng là thương nhân, hắn là lão bản, ta là thuộc hạ." Hắn cũng không cảm thấy có tất yếu phải đem chuyện của mình cùng lão bản cửa hàng Minh Ký ra báo cáo với người ngoài.
Đọc Truyện