tuong-cong-thiep-tom-duoc-chang-roi-thichtruyenvn.jpg

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tác giả: Trạm Lượng

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 15 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi là một truyện ngôn tình cổ đại, sủng của tác giả Trạm Lượng mình post lên để các bạn cùng đọc và cho nhận xét. Hi vọng sẽ nhận được nhiều Like như cuốn Tổng Tài Ngang Hơn Cua mình đăng hôm trước.

tuong-cong-thiep-tom-duoc-chang-roi

VĂN ÁN:

Nghe đồn vị hôn phu của cô là một tên ngốc.

Là một nữ thương nhân, tuyệt không làm ăn thua lỗ.

Cô quyết định tự mình đi xem xét một chút.

Nếu là vật phẩm có tì vết nào, không nói hai lời lập tức “thoái hóa”! (trả hàng)

Sau khi gặp được hắn “Lư sơn chân diện mục.” (*)

(*) Lư sơn chân diện: hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn, bộ mặt thật; mục: từng phần, hạng mục.

Cho dù mỗi người mắng hắn ngốc, cười hắn ngốc, cô vẫn không nỡ rời khỏi hắn.

Thậm chí thích cảm giác bắt nạt hắn.

Một khi đã như vậy, còn có cái gì phải lo lắng, cô quyết định gả cho hắn.

Từ nay hắn liền do cô bảo hộ, ai cũng không được phép bắt nạt, làm nhục hắn.

Nhưng nói thật ra, cô một chút cũng không cảm thấy hắn ngốc.

Trên thực tế, “thiên phú dị bẩm” của hắn đúng là giúp cô thu được rất nhiều lợi nhuận.

Tiết tử

Xuân về hoa nở, Tử Yên đỏ bừng, sân nhà hoa nở quyến rũ, bướm bay chao lượn từng đàn, khắp nơi tràn đầy sức sống sinh động, mà từng hồi tiếng cười cũng từ trong đình bay ra…

“Đại ca, đại tẩu, đứa bé của hai người bộ dạng thật tuấn tú, lớn lên thật không biết sẽ câu đi bao nhiêu hồn của các cô nương đây!” - Mộ Dung phu nhân tay ôm một bé trai vừa mới tròn một tuổi, vẻ mặt trêu đùa, trong lòng cũng thật hâm mộ vợ chồng người bạn tốt mấy đời thân nhau của phu quân sinh ra đứa trẻ khôi ngô tuấn tú đáng yêu như vậy.

“Cũng không phải! Đứa nhỏ này lớn lên khẳng định là công tử khỏe khoắn nhanh nhẹn. Đại ca, đại tẩu, thềm cửa nhà hai người tương lai cần phải để cho bà mối giẫm bằng rồi!” - Vuốt hai chòm râu, Mộ Dung lão gia dáng người đã thoáng phát tướng cười trêu chọc, giọng điệu đầy ý yêu thích và ngưỡng mộ.

Nghe vậy, vợ chồng Tề thị đã hơi có tuổi nhìn nhau mà cười, có con mọi việc đều thấy hạnh phúc tràn đầy đáy mắt.

“Đứa nhỏ tuấn tú hay không không quan trọng, chỉ cần có thể khỏe mạnh thì vợ chồng chúng tôi vui mừng rồi.” - Tề phu nhân cười ôm lấy đứa con trai đang khua cánh tay ngắn ngủn ê a muốn mẹ ôm, nhịn không được hôn má mềm mại của con một cái.

A… Đứa nhỏ này chính là vợ chồng bọn họ đã mong nhiều năm, thật vất vả mới thụ thai sinh ra, cho dù là người quái dị hay chỉ là một miếng thịt. Càng huống chi đứa nhỏ này bộ dáng mi thanh mục tú, tuấn tú xinh đẹp, càng khiến người ta yêu thương cưng chiều, hận không thể đem nó ôm vào trong lòng yêu thương, che chở cả đời.

“Y đáp…” - Bé trai cọ cọ trong lòng mẹ, miệng phát ra thanh âm vô nghĩa, hai tay bắt bắt trong không trung. Hình như bắt được cái gì, mắt tròn lướt tới, hình như có vật gì đó hấp dẫn lực chú ý của cậu, sau đó lại tự dưng bật cười khanh khách.

Bé trai tươi cười đáng yêu khiến cho bốn người lớn ở đây tiếng cười liên tục, nhịn không được đối với cậu lại vừa hôn vừa ngắt. Tuy đùa như thế Mộ Dung phu nhân lại đột nhiên thở dài, thần sắc có chút cô đơn.

“Làm sao vậy?” - Tề phu nhân thân thiết hỏi.

“Đại ca, đại tẩu, các ngươi xem, cũng là chờ một đứa nhỏ nhưng giống như tôi…” - Sự cô đơn rốt cuộc không nói được, không khỏi lại thở dài xa xôi.

Ai… Cô cùng chồng cũng đã thành hôn rất nhiều năm, nhưng Tống Tử nương nương lại không báo tin, thật khiến người ta thất vọng.

“Phu nhân, nếu Tống Tử nương nương nhớ tặng cho đại ca, đại tẩu con thì tôi nghĩ cũng sẽ không quên chúng ta đâu.” - Mộ Dung lão gia vỗ tay an ủi người bên gối.

“Không sai!” - Biết hai người bọn họ thành thân nhiều năm lại như cũ dưới gối vẫn còn trống, Tề phu nhân là người từng có kinh nghiệm cổ vũ. “Tôi cùng với lão gia nhà tôi cũng không lớn hơn hai người nhiều tuổi, cố gắng nhiều năm cuối cùng cũng thành công thụ thai sinh hạ con trai, tôi tin hai người rất nhanh cũng sẽ có tin tốt.”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” - Tề lão gia vui cười ha ha phụ họa.

“Chỉ hi vọng như thế.” - Được mọi người an ủi, Mộ Dung phu nhân không nhịn được cười.

“Như vậy đi! Tôi coi cậu bé này tuấn tú lại xinh xắn, sau khi lớn lên khẳng định là công tử khỏe khoắn nhanh nhẹn. Nếu đại ca, đại tẩu kim khẩu chúc phúc thật có thể thực hiện, ngày sau hai vợ chồng chúng tôi thực sự có con, là nam, để cho bọn chúng kết nghĩa kim lan làm huynh đệ; là nữ, chúng ta liền kết thành thông gia, như thế nào?” - Mộ Dung lão gia hứng thú, đề nghị như vậy.

“Này được! Chủ ý này tốt!” - Không hổ là bạn tốt, Tề lão gia vỗ tay cười to, đối với đề nghị này vô cùng tán thưởng.

Hai vị phu nhân thấy chồng mình hứng thú tràn trề như vậy, hơn nữa trong lòng cũng đã lén có ý đó, lập tức nhìn nhau cười, cũng liên tục gật đầu tán thành.

Bé trai vui vẻ đùa hi hi ha ha, Mộ Dung phu nhân mím môi cười nói: “Con rể nhỏ, sau này khi học được kêu cha mẹ, nên nhanh chóng học kêu nhạc phụ, nhạc mẫu biết chưa!”

“A đáp!” - Bé trai đột nhiên bật ra một tiếng thật lớn giống như đang đáp lại, nhất thời lại khiến bốn người ở đây cứ cười không dứt.

“Ai nha! Xem ra con cũng rất vừa lòng chuyện chúng ta vì con lập hôn sự đây!” - Tề phu nhân bật cười trêu chọc, nhịn không được hôn con một cái.

Bé trai cũng không biết nhóm người lớn đang nói cái gì, thấy bọn họ cười, gương mặt trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au cũng toét miệng thật to tươi cười đáp lại, hai tay ngắn nhỏ mập mạp quơ quơ, đáng yêu vô cùng.

Thấy thế, mọi người buồn cười lại cười, lại đùa. Bốn người tám tay toàn hướng trên người cậu bé xoa xoa nựng nựng, vui vô cùng.

Trong lúc nhất thời, trong đình đầy tiếng cười, mà nửa nói giỡn, nửa nghiêm túc mở miệng đính hôn ngay khi hai cặp vợ chồng trong miệng tiếp tục trò cười, hương hoa trong không khí khẽ bay bổng…

Đọc Truyện

Thử đọc