“Y Y , anh không phải cố ý, anh chưa bao giờ hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta trở thành như vậy……Anh không biết, anh sẽ mang đến cho em nhiều đau khổ như thế, đáng lẽ chúng ta
không nên kết hôn……”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt xa cách, bình tĩnh của Trầm Dịch Bắc, trong mắt còn mang theo rất nhiều hối hận và đau lòng.
Cố gắng lâu như vậy, hôn nhân của hai chúng tôi chỉ còn lại có vết thương.
So với thân thể thì tâm hồn càng đau hơn.
Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi cười nói. “Bắc Bắc, em tha thứ cho anh.”
Tựa như trước đây, mỗi lần quấy rầy anh, tôi vẫn gọi anh là Bắc Bắc.
Không có cách nào để yêu, Bắc Bắc, em tha thứ cho anh.
Cho tới bây giờ, đây vẫn là người mà tôi yêu nhất.
Tôi không có mong ước nào ngoài việc ở bên cạnh anh vĩnh viễn. Từng lời nói trước khi kết hôn vẫn xoáy trong đầu. Ngay lúc này, cả lúc hít thở cũng cảm thấy đau.
“Trời đã sáng, chúng ta chia tay thôi.”