Giây phút Từ Hy Viễn kéo ghế ngồi vào bàn tay, cả người cô thoáng chốc căng thẳng, trên trán cũng bất đầu lấm tấm mồ hôi.
Hắn ta nhìn cô, cuối cùng động đũa gắp thức ăn. Từ Hy Viễn gắp một miếng thịt. Hắn vừa định cho vào miệng, Tô Thiện lại đột nhiên đứng dậy gạt văng đũa của hắn, thức ăn rơi xuống sàn kèm theo tiếng của đôi đũa kêu leng keng.
Cô lại lên cơn gì đây? Mặt hắn ta như có hỏa băng vây kín, bừng bừng lửa giận quát cô.
Đừng ăn nữa... tôi... thức ăn có... có thạch tín. Tô Thiện cảm thấy mình điên rồi, cô vì cái gì lại ngu xuẩn như vậy, giá như lúc nãy cô không cản hắn. Nhưng cô làm không được, cô không thể giết người.
Tô Thiện, cô gan lắm. Dám hạ độc tôi. Cô không muốn làm giúp việc, ô sin đúng không? Được, tôi toại nguyện cho cô, kiếm việc mới cho cô. Dứt lời, mặt hắn đen thui kéo cô ra ngoài, ném cô lên xe không một chút thương tiếc.
Từ Hy Viễn, tôi không đi, không đi đâu cả.
Câm mồm.
Nơi hắn ta đưa cô đến là Hoàng Kim, hộp đêm ăn chơi xa xỉ nổi tiếng của thành phố này. Hắn ta kéo cô vào trong, lạnh nhạt lên tiếng với quản lí Sắp xếp công việc cho cô ta...
Từ Hy Viễn, tôi tuyệt đối không làm ở đây.
Con đàn bà cô câm mồm, sắp xếp cô ta dọn vệ sinh ở đây cho tôi. Nhớ kĩ, người của Từ Hy Viễn, ai dám động vào hậu quả tự khắc biết.
Tên quản lí liền tục gật đầu, bộ dạng vô cùng lễ phép sợ hãi hắn ta.
Có giỏi thì anh cho tôi tiếp khách luôn đi,
lên giường cùng người ta.
Hắn lại đưa tay bóp mạnh cầm cô Phụ nữ Từ Hy Viễn tôi chơi chưa chán, đừng mơ tưởng có thằng khác động vào.
Tô Thiện căm phẫn nhìn hắn, cô tức tối kéo tay hắn cắn thật mạnh xuống, vừa lúc ta sơ hở cô xoay người lẻn vào dòng người náo loạn trên sàn nhảy chạy thật nhanh ra ngoài. Hắn ta là ác ma, là
ác ma tàn ác.
Gió đêm mỗi lúc thêm lạnh, trên người cô chỉ độc mỗi cái áo sơ mi cùng quần short ngắn, Tô Thiện ngồi bên dòng sông, tay ôm chặt lấy hai chân, cả người cô co ro lại. Cô không biết đi đâu cả, về nhà hắn ư? Còn tệ hơn ở đây hóng gió lạnh. Nghĩ tới hắn, lòng cô càng thêm hận.
Đọc Truyện