Review Tòa Thành Bị Vùi LấpNgôn Tiêu là nhà giám định đồ cổ của một công ty đấu giá tiếng tăm ở Thượng Hải. Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp và nóng bỏng, cô rất lạnh lùng. Không phải là kiểu lạnh lùng ra vẻ, mà chính là lạnh lùng khí chất. Từ trên người Ngôn Tiêu toát ra sự băng lãnh khiến cho đối phương cảm thấy rất áp lực. Là một kiểu người không dễ chọc vào.
Chính vì tính cách quái dị như vậy, cô làm công việc của mình vô cùng xuất sắc. Ngôn Tiêu làm việc với cổ vật, không cần biết là của ai, có thế lực lớn thế nào, cô chỉ nói ra kết quả trung thực nhất.
Thế nhưng, trong thế giới mà con người đang đua nhau về tiền tài địa vị này, danh tiếng là một yếu tố quan trọng để định đoạt vị trí xã hội của người đó. Không ai muốn người khác biết mình chơi đồ giả, càng không muốn mang tiếng có tiền nhưng lại không có kiến thức để phân biệt thật giả, thế nên mới xuất hiện một
thế lực ngầm mang tên Ngũ Gia.
Tổ chức này lớn mạnh đến nỗi có thể thâu tóm thế giới đồ cổ, đổi trắng thay đen, biến giả thành thật. Không một ai có thể bác bỏ lời nói của Ngũ Gia, ngoại trừ Ngôn Tiêu. Cô thẳng thắn đưa ra kết quả giám định, không hề biết rằng mình đã chọc phải một tổ ong cực độc. Kết cục ai cũng có thể đoán được, Ngôn Tiêu mất hết danh tiếng, không thể tiếp tục hành nghề được nữa. Nhưng mà, cô là ai chứ, mối thù này cô chỉ có thể trả lại gấp trăm ngàn lần thì mới có thể ăn ngon ngủ yên.
Đang trong lúc loay hoay tìm đường đi tiếp, Ngôn Tiêu nhận được một đề nghị từ ông chủ của mình, đến Tây Bắc giúp đỡ một đội khảo cổ. Thực ra không phải là cô muốn đi, nhưng có lẽ tạm thời đây cũng là một lựa chọn. Hy vọng nơi đến không quá nhàm chán.
Quả thật đúng như mong đợi, xứ Tây Bắc quanh năm gió thổi cát vàng này vô cùng thú vị, đặc biệt là người mà cô sẽ cùng làm việc trong thời gian tới, Quan Dược - đội trưởng đội khảo cổ. Anh là một người đàn ông có vẻ ngoài cấm dục, đẹp trai cường tráng, tràn đầy hơi thở nam tính nhưng lại vô cùng khó gần. Ngôn Tiêu buồn chán, liền muốn trêu chọc anh một chút. Nhưng bất ngờ là, Quan Dược lại cùng một kiểu người với Ngôn Tiêu, không dễ chọc vào.
Suốt trên đường đi, hai người bọn họ giống như hai con mãnh thú vờn nhau, cảm thấy đối phương rất bí ẩn nhưng lại thu hút. Ngôn Tiêu cảm thấy người đàn ông như Quan Dược ở nơi này chính là một kiệt tác. Anh hoang dã, dũng mãnh nhưng cô độc. Mặc dù anh có đồng đội của mình, nhưng dường như những việc mà anh làm còn nhiều hơn những gì mà họ biết, kể cả Ngôn Tiêu.
Chỉ là một quãng đường từ lúc đón cô đến sa mạc nơi đóng quân của đội khảo cổ, vậy mà họ đã gặp không biết bao nhiêu là nguy hiểm. Có kẻ trộm đồ, họ liền đuổi theo cướp lại, có kẻ bám đuôi, họ hoặc đối đầu hoặc là lẩn tránh. Ngôn Tiêu bắt đầu cảm thấy kích thích.
Ngược lại, ấn tượng của Quan Dược đối với Ngôn Tiêu không thể gọi là tốt. Lần đầu gặp anh lại hiểu lầm cô là người của kẻ thù suýt thì ra tay với cô. Nhưng những lần đụng độ sau đó, anh mới biết được, cô gái này thật không đơn giản. Cô rất giỏi về lịch sử và cổ vật, cũng rất thông minh. Chỉ có điều là rất thích ghi thù. Ai chọc giận cô phải lãnh hậu quả, trong đó có anh.
Cùng nhau đi trên đường, vượt qua trở ngại, hai người dần học được cách thích nghi lẫn nhau. Giống như hai nửa vòng tròn âm dương vậy, vừa chạy vừa đuổi, một đen một trắng, quẩn quanh mà vừa khít.
Một người bí ẩn kết hợp với một người bàng quang thế sự, chính là một sự ăn ý không thể diễn tả. Quan Dược cùng với Ngôn Tiêu nghiên cứu dựa trên những tài liệu anh thu thập được, đã phát hiện ra một tòa thành cổ bị vùi trong sa mạc. Đây có thể là phát hiện có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với khảo cổ học và lịch sử của cả một quốc gia. Nhưng cũng là miếng mồi béo bở của giới buôn đồ cổ. Cũng chính từ đây, Ngôn Tiêu mới biết được rằng, thì ra anh và cô có chung một kẻ thù là Ngũ Gia. Đã quyết định là đồng đội, hơn nữa bây giờ còn chung mục tiêu đối phó, xét công hay tư đều là cơ hội tốt. Thế nên, công việc và tình cảm, đương nhiên có tiến triển.
Không thể nói rõ trong hai người ai là người chịu thua trước, vì cả hai đều rất bướng bỉnh. Quan Dược cự tuyệt hết lần này đến lần khác, vì anh biết rõ cô chỉ trêu chọc anh mà thôi. Nhưng một người phụ nữ đặc biệt như cô, nói không để ý là nói dối. Ngôn Tiêu trêu chọc anh vì muốn xem anh có thể làm ngơ đến bao giờ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thật lòng. Hai người xem đối phương là độc dược. Đã độc mà còn gây nghiện.
Trải qua dãi dầu mưa nắng hiểm nguy trùng trùng, hai người bắt đầu "DÃ CHIẾN" :v :v . Đều là những lúc vô cùng gay cấn, vừa thoát khỏi kẻ thù, hoặc vừa gặp lại kẻ thù. Đủ mọi chiến trường, đủ mọi cung bậc cảm xúc. Cơ thể sẽ không nói dối. Họ, là dành cho nhau.
Sau khi cùng nhau lật đổ Ngũ Gia, Ngôn Tiêu còn mở ra được cánh cửa cuộc đời phía sau Quan Dược. Thì ra sau lưng anh còn có kẻ khác, khiến anh phải bán mạng như vậy. Mà người đó còn từng là người ở bên cạnh cô. Nhưng Ngôn Tiêu không còn quan tâm nữa, cô chỉ quan tâm đến hiện tại, chỉ cần anh muốn thì cô sẽ là người phụ nữ của anh.
“Quan Dược, người phụ nữ mà ông chủ anh muốn, anh có dám muốn không?”
“Dám!”
“Vậy, từ hôm nay trở đi, từ giờ phút này, em chính là người phụ nữ của Quan Dược.”
Anh biết rõ con người cô không bao giờ chịu cúi đầu, không cần lời tỏ tình, chỉ một câu như vậy đã khẳng định tình cảm trong lòng. Quan Dược đâu thể làm cô thất vọng. Cô không cần quá khứ của anh, nhưng anh cần. Anh phải cho cô thấy anh là người đàn ông xứng đáng để cô dẹp bỏ sự cao ngạo và lạnh lùng để ở bên anh. Đợi anh hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ mang thân phận thật sự của mình để đường đường chính chính đi tìm cô.
Ngôn Tiêu, trở về đi. Trở về, đợi anh.
Thật ra, tình cảm của những con người có hoàn cảnh khác nhau, cảm nhận sẽ khác. Ví dụ như Ngôn Tiêu, quá khứ của cô vô cùng thảm hại, nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Cô giống như xương rồng sa mạc, thân thể đầy gai nhưng vẫn bừng bừng sức sống giữa đất trời hoang vu. Quan Dược lại không có quá khứ, hay nói đúng hơn là có nhưng không ai biết. Anh giống như con sói hoang dã, sống mạnh mẽ là để tồn tại, không vì ai cả, chỉ vì lý tưởng của riêng anh.
Hai con người có cuộc đời đầy gai nhọn như vậy, ở giữa vùng Tây Bắc này lại gặp nhau. Không cần biết trước kia đã từng là ai hay gặp phải chuyện gì, chỉ cần biết ngay tại lúc này, họ giao bản thân cho đối phương, không mong một tương lai hạnh phúc, chỉ cầu một cuộc sống bình yên có nhau.
………….
“Tòa thành bị vùi lấp” là một câu chuyện mang rất nhiều yếu tố hành động, từ đầu tới cuối là những cuộc rượt đuổi ngoạn mục trên sa mạc, những trận chiến không có hồi kết giữa bọn người đào trộm mộ buôn lậu cổ vật và những người bảo vệ lịch sử.
Tình cảm của Quan Dược và Ngôn Tiêu nảy sinh trong cuộc chiến đó, không có quá nhiều lãng mạn nhưng tuyệt đối là sâu nặng. Có những người sinh ra đã định sẵn là dành cho nhau. Nhưng cũng có những người, phải trải qua cuộc đời đau khổ, những chặng đường gian nan mới biết được, đó chính là người mà chúng ta vẫn đang chờ đợi.