Dung Nhược không phải là một người phụ nữ lạnh lùng tuyệt tình, đối mặt với tình yêu, cô ấy sẽ do dự, thế nhưng ở cô ấy có một nét đẹp nữ tính khó cưỡng lại. Vân Trạm cũng không phải là một người đàn ông hoàn mỹ, nhưng tận đáy lòng tôi lại thực sự rất thích anh ấy. Tôi luôn cho rằng, trong thế giới tình yêu không hề có thắng bại và đúng sai, mọi thứ chẳng cần quá rạch ròi và sòng phẳng trừ khi có thể vứt bỏ mối tình đó, nếu không sẽ khó tránh khỏi ý muốn thỏa hiệp cùng nhượng bộ, lý giải cùng tha thú. Chỉ là, một khi đã yêu chân thật và sâu đậm như vậy, sau có thể nói một câu từ bỏ là có thể từ bỏ được ngay...
Truyện cùng tác giả: Từ Bắt Đầu Đến Hiện TạiTrích đoạn:“Thời tiết xấu như vậy, cố ý chạy tới đây làm gì?” Ngồi bên trong ghế da, Vân Trạm tùy tiện thu thập lại văn kiện trên mặt bàn.
“Thúc giục anh về nhà chứ sao. Cao Lỗi bị Băng Băng cuốn lấy, nếu không anh ấy đã muốn tranh em đến đây”.
Dọn dẹp thỏa đáng sách trên bàn xong, Vân Hân đưa tay kéo xe lăn đến, hạ thành tay xuống, sau đó đứng sang một bên.
Xốc lên chăn lông ở trên đùi, Vân Trạm phải cố hết sức mới xoay được thân thể lại, chống đỡ mép bàn cùng tay vịn, đem bản thân rời về phía xe lăn, hai chân cũng cứng ngắc di chuyển, vô lực đạp lên bàn đạp. Hoàn thành xong mấy động tác đơn giản này, dây thần kinh đau đớn đã đưa tới một trận thở nhẹ.
“Đi thôi, lái xe đang ở dưới lầu chờ”. Một lần nữa giúp Vân Trạm đắp lên tấm chăn lông xong, Vân Hân quay đầu đi, nhanh chóng chuyển tới phía sau anh, đẩy xe lăn.
Tuy rằng trong phòng rất tối, nhưng cô vẫn sợ cảm xúc trong mắt mình không cẩn thận sẽ bị lộ ra, làm Vân Trạm phát hiện.
Mội một lần, khi cô nhìn thấy Vân Trạm cho dù cố hết sức tự ngồi trên xe lăn cũng không hề nhận sự giúp đỡ của bọn họ, thấy đôi chân suy yếu bạc nhược che dấu dưới ống quần tây sa hoa kia, trong lòng lại dâng lên từng đợt khó chịu.
Đọc Truyện