Trước khi đi ngủ, tôi cầm sẵn điện thoại chờ anh gọi, hôm nay có muộn hơn một chút, nhưng anh rốt cuộc vẫn gọi tới:
- Cứ nghĩ em tắt máy rồi chứ……
- Còn chờ anh…..
Tôi nghe thấy tiếng anh cười nhẹ bên kia điện thoại, cũng bất tri bất giác nâng khóe miệng của mình lên cao.
- Nhớ anh sao?
- Mới chia tay một chút thôi mà…
- Anh thì ngay cả khi bên em vẫn thấy nhớ….. – Tôi nghe tiếng anh buồn buồn, không hề biết rằng đây là sự thât, nỗi nhớ của anh cũng như tôi, là 2 năm, 4 năm, rồi 6 năm trời.
- …..
- Đang đỏ mặt sao? – Anh lại cười nhẹ.
- Ai nói!
- Anh biết…. – Tiếng cười vui vẻ lại vang lên, quả thật mặt tôi đã rất đỏ rồi. – Bảo bối, em đỏ mặt rất đáng yêu……
- Ngủ ngon. – Tôi vội vã cụp máy, xoa xoa trái tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực này.
Điện thoại rất nhanh lại có cuộc gọi đến, tôi vẫn là như trước nghe lời anh, chưa từng reject lần nào.
- Tiểu Hy rất ngoan…..
Đọc Truyện