thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong-thichtruyenvn.jpg

Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Tác giả: Cố Liễu Chi

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 122 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong

Nếu bạn cần một bộ truyện ngôn tình hài, thoải mái, đáng yêu, không cẩu huyết, không ngột ngạt, không kéo dài mà vừa đủ thì đây chính là bộ truyện bạn cần.

Truyện xoay quanh,

Nguyên Tứ Nhàn – một nương tử có ngoại hình không thể nào xoi mói: “làn da như ngọc mịn màng, mày như núi thắm dịu dàng xa xa, mũi càng thổn thức người ta, quỳnh sao ngọc đẹp chẳng qua cũng vầy, mắt xinh hấp háy cành đào, long lanh lóng lánh sóng xao thu về”. Phải nói là giả nam nữ thích, làm nữ nam mê, không những thế còn được Hoàng đế phong là “Lan Thương huyện chúa”.

Lục Thời Khanh – một nam tử hơn hai mươi tuổi, vai rộng eo hẹp, vóc người cao lớn, tuấn tú phong độ, mắt phượng thu hút, 15 tuổi đậu thám hoa, được thánh nhân xem trọng, một mạch thăng tiến, làm quan bảy năm, giờ đã nhậm chức tứ phẩm vô cùng có trọng lượng, mấy tiểu nương tử trong kinh ai cũng đều muốn ngấp nghé, nhưng lại rất có ít người biết hắn sợ….. CHÓ, đã vậy còn mắc chứng OCD, đồ vật phải có đôi có cặp mới không bứt rứt, hoặc cái gì bị lệch một chút thôi cũng không được, còn cực thích sạch sẽ, vân vân và mây mây…

Hai con người, một người ở Kinh thành, một người ở tây nam Diêu Châu xa xôi, cớ gì lại dính líu đến nhau??

Cái này thì phải nói đến giấc mơ kỳ lạ của Tứ Nhàn, 3 lần đều mơ thấy cha anh tạo phản mà rước họa diệt môn, bản thân biến thành hòn đá dưới cầu, ngày ngày bị giẫm đạp, đồng thời cũng nghe được thiên hạ bình luận chuyện nhà mình vì thế mới biết còn có chuyện ẩn đằng sau. Thế nên sau khi tỉnh dậy, nàng quyết định lên Kinh để điều tra, cải biến vận mệnh.

Sau khi biết Thời Khanh rất được Hoàng thượng trọng dụng, còn là một quyền thần trong tương lai, cho nên quyết định kiểu gì cũng phải ôm cho được chân anh. Và thế là đoạn “nghiệt duyên” bắt đầu!

Việc đầu tiên Tứ Nhàn sau khi đã xác định được đối tượng là gì? Chính là “tuyên bố”!!! Nàng rêu rao một cách công khai, trắng trợn, từ phố phường ngõ hẻm đến Tử Thần Điện chuyện nàng phải lòng anh Lục. Tất nhiên là con người quang minh lỗi lạc như anh Lục không thể nào lấy đao sắc chặt dây rối, cũng đi loan khắp phố phường là “Tôi đây chả ưa gì cái cô Tứ Nhàn kia”. Nhưng với tính cách của nàng, mọi chuyện nào có đơn giản như vậy.

Nàng tạo ra những tình huống giả vờ gặp anh rất tình cờ, còn suốt ngày bánh trái sang hỏi thăm, hỏi thăm thì cũng được thôi, nhưng hễ hai người gặp nhau thì toàn anh Lục gặp đen. =)) Lúc nàng chống lại thích khách bảo vệ anh Lục, kết quả anh Lục “từ trên trời giáng xuống” hạ thích khách cứu nàng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc; lúc nàng xung phong vào bếp nấu mì trường thọ, kết quả anh Lục phải xoắn tay nhồi bột trong khi đap phủ đang thái rau là nàng đến vỡ cả…. thớt!! Lại nữa, lúc nàng xung phong hong khô áo cho anh, kết quả đốt luôn cả áo của hai người... Cho nên nói anh lắm thay nghẹn uất, muốn cắt đi cái đám cỏ đuôi chó là nàng lắm rồi nhưng đành bất lực, vì sao, vì sao? Vì anh sợ C.H.Ó =)))) Không những thế, vì độc thân suốt hai mươi mấy năm, còn chưa được khai trai, khi tiếp xúc với nàng thì tự nhiên có phản ứng, đen hơn là nàng lại còn biết, cái gọi là danh dự liền trôi theo mây khói.

Tuy nhiên, đúng là “ghét của nào trời trao của ấy”, sau vài lần va chạm anh lại bị tính cách nàng thu hút rồi nảy sinh tình cảm, và đan xen trong đó là sự đấu đá quyền mưu của các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, sự nghi kị của đế vương, mà dần dần gắn bó không thể xa rời.

Ngoài ra, nhân vật phụ cũng rất dễ thương, điển hình là mẹ của anh Lục, thấy có gái đến gần anh được là cứ gật đầu mãi, cực tâm lý, chỉ sợ con trai không ai thèm gả.

Đây là một bộ trọng sinh nhưng không phải bàn tay vàng, cốt truyện logic, nữ chính khá thông minh, không não tàn, anh Lục cũng có đất diễn nhiều, hai bên cân xứng, chứ không tập trung mô tả quá một người. Mọi diễn biến hé lộ từ từ, không phô trương. Truyện hơn phân nửa là hài nhưng cũng khéo léo lồng vào vài dư vị cảm động, các nhân vật không ai hoàn toàn xấu. Hơn nữa, vì truyện viết bối cảnh thời Đường, nên có nhiều xưng hô lạ như: Thánh nhân = vua, hoàng thượng, tiểu nương tử = tiểu thư, lang quân = thiếu gia, nô/nô gia (lời các cô gái tự xưng một cách khiêm tốn)…

Đọc Truyện

Thử đọc