Thể loại: Cổ đại, cung đấu, gia đấu. 3s. HE
Converter: Đào Sindy
Editor: Team 3S
Nguồn: DĐ Lê Quý ĐônTrích đoạn chương 3
Tiêu Ngọc Chi nhìn về phía Liễu thị, nghĩ đến nửa tháng trước, phủ Hộ Quốc Công bọn họ bị bao vây, mà Tiêu Ngư ở thâm cung, nghe nói trong đêm dẫn theo tiểu Hoàng Đế bỏ trốn. Nói là tình thế bức bách, vì che chở huyết mạch hoàng gia Đại Ngụy, trên thực tế không phải sợ chết mới đào tẩu sao!
Tiêu Ngư thuở nhỏ ở trong phủ đã được sủng ái, có phụ thân là Quốc Công gia, nên cô mẫu xem nàng như thân nữ, vật gì tốt đều cho nàng... Rõ ràng nàng ta cũng là đích nữ Tiêu gia, cũng bởi vì chiến công của phụ thân nàng ta không bằng Đại bá phụ, thật bất công mà! Tiêu Ngọc Chi không phục, nghe nói Tiêu Ngư đào tẩu, bọn họ lại bị vây khốn trong Tấn Thành, mạng sống ngàn cân sợi tóc, hung hăng mắng Tiêu Ngư mấy lần. Đến hai ngày trước nghe nói Tiêu Ngư bị tìm được, còn bị Tân Hoàng bắt hồi cung, trong nội tâm nàng ta ngược lại là thăng bằng hơn hẳn.
Tả hữu muốn mọi người chết chung!
Nhưng bây giờ bọn họ rõ ràng có cơ hội sống sót. Tân Đế tính tình tàn bạo, lại có kiên nhẫn với phủ Hộ Quốc Công như thế, chỉ cần Đại bá phụ chịu thuận theo, từ đó thuần phục Tân Hoàng, phủ Hộ Quốc Công bọn họ tự nhiên có thể khôi phục vinh hoa trước kia.
Đại bá và phụ thân rong ruổi sa trường đánh đâu thắng đó, nên cứ thẳng thắn như vậy.
Bây giờ Tiêu Ngư lại lén viết thư cho Đại bá phụ...
Tiêu Ngọc Chi thả lỏng mặt, vội vã nắm lấy ống tay áo Liễu thị, cặp mắt lóe sáng sáng nói: "Mẫu thân, chúng ta được cứu rồi."
Nàng ta từ nhỏ đã không thích Tiêu Ngư, nhưng cũng hiểu rõ tính tình Tiêu Ngư mười phần, mỉm cười nói: "Lục muội muội của ta chắc đang tiếc mệnh, chắc chắn viết thư khuyên Đại bá phụ quy thuận. Đại bá phụ ai nói cũng không nghe, ngay cả lời nói Nhị bá phụ và phụ thân đều không nghe, nhưng Tiêu Ngư thì không phải như vậy..."
Trước kia Tiêu Ngọc Chi ghen ghét Tiêu Ngư có phụ thân lợi hại, chiếm thân phận trưởng tử, thuận lợi lên vị trí Hộ Quốc Công. Thái Hậu cô mẫu từ nhỏ đối với nàng có phần coi trọng, bởi vì lấy thân phận của nàng, mới hứa đưa chức Hoàng Hậu cho nàng. Nếu phụ thân nàng ta là Quốc Công gia, chức Hoàng Hậu tất nhiên sẽ của nàng ta. Vì thế Tiêu Ngọc Chi không phục lắm, rõ ràng nàng ta cũng thích Hoàng Đế biểu ca... Đến giờ phút này, nàng ta ngược lại là có chút may mắn Đại bá phụ yêu thương Tiêu Ngư.
Liễu thị cũng cảm thấy có đạo lý, nói: "Chỉ mong Đại bá có thể nghe."
Tiêu Ngọc Chi cười, nói lầm bầm: "Ta cũng không muốn chết, ta mới mười sáu, còn chưa gả đi đâu."
Tiêu Ngọc Chi lớn hơn, thep lý thuyết phải gả trước Tiêu Ngư. Nhưng Tiêu Ngư đính hôn với hoàng gia, tất nhiên không giống quy của của bách tính bình thường, ngược lại sớm hơn Tiêu Ngọc Chi.
Liễu thị trêu chọc nàng ta: "Con đó..."
"Mẫu thân." Tiêu Ngọc Chi bất tri bất giác đỏ mặt, lòng thấp thỏm nửa tháng nay, bởi vì một phong thư của Tiêu Ngư, ngược lại là xua tán lo lắng trong lòng, dần dần bắt đầu mơ ước về tương lai sau này.
Nàng ta trẻ tuổi xinh đẹp, lại là đích nữ phủ Hộ Quốc Công, muốn lấy nàng ta có cả khối người.
Trái lại là Tiêu Ngư, nàng không đơn thuần là nữ nhi Tiêu gia, còn là Thái Hậu tiền triều, muốn sống sợ là sẽ không dễ dàng như thế? Có thể may mắn giữ được tính mạng, nửa đời sau đoán chừng cũng sẽ trôi qua rất thê thảm.
Vào lúc này, nàng ta ngược lại là có chút đồng tình với Tiêu Ngư.
Đọc Truyện