Mấy tháng nay cô không đi làm...chạy xuôi chạy ngược...tiền xe đi lại, lẫn tiền thuê phòng trọ cũng ngốn số tiền không ít...Giờ trong túi cô không biết còn đủ tiền ăn trong phòng một tháng không...Cô sắp chết đói đến nơi...Thì tiền đâu mà khán án...Nhưng bảo cô bỏ cuộc..cam chịu quay về quê, nhìn bọn họ người
xã hội đen lấy mất nhà cửa...cô không cam lòng..
Căn nhà đó là thứ duy nhất mẹ cô để lại cho cô..làm sao cô có thể để mất đi như vậy...ở dưới suối vàng mẹ cô sẽ đau lòng....
Vừa đói vừa mệt....nỗi uất ức mấy tháng nay...không được bộc phát...
Từ ngày xảy ra chuyện đến nay cô chưa bao giờ khóc..Từ nhỏ cuộc sống có đã quá nhiều khó khăn...Nên cô lúc nào cũng tập cho mính sự mạnh mẽ...
Nhưng giờ phút này...sự bất lực mệt mỏi đến tận cùng dù sao cô cũng chỉ mới mười tám tuổi..chỉ là cô gái nhỏ cần sự chở che của gia đình.. không phải gồng mình mà sống giữa cuộc đời đầy bão tố này...Nước mắt thi nhau rơi lả chả...Giản Bình mệt mỏi ngồi xuống bên góc đường.....gục mặt xuống ôm chân khóc nức nở...cô mệt mỏi... thật sự rất mệt mỏi...
Đọc Truyện