Mỗi đêm đều cố định làm tình qua video hai lần, chờ đến khi người đàn ông kia bắn lần thứ hai, đều đã đến rạng sáng, tay Chu Dao mỏi và thân thể mệt, anh càng muốn cô nâng ngực để sát vào, nói phải dùng ngực lớn của cô giúp anh nhũ giao.
Mơ hồ chép miệng oán giận, “Ô ô —— đồ lưu manh sao còn chưa xong, tay mỏi hết rồi —— dương vật lớn của anh thật đáng ghét ——”
Không thể không nói cách làm của Trình Nghị là đúng, hiện tại Chu Dao còn dám hô to gọi nhỏ với anh, đã khác với lúc trước anh cao giọng một chút là đã dọa đến cô.
Trình Nghị lấy khăn giấy che mắt ngựa đã bắn lần thứ hai lại, trong lòng thấy tiếc, hừ hừ, lại lãng phí dịch thể của con cháu, nhưng cũng không cần thấy tiếc, sớm muộn gì cũng có cơ hội đút hết dịch thể nóng bỏng không chừa một giọt vào huyệt nhỏ, làm đầy bụng nhỏ của cô.
Bộ dáng mệt nhọc yếu ớt của dâm nữ chọc cho Trình Nghị nở nụ cười, còn ngầm lộ ra chuyện cô gọi anh là đồ lưu manh.