Nguỵ La là tứ tiểu thư của phủ Anh Quốc Công. Đời trước, vào năm nàng sáu tuổi, kế mẫu Đỗ Nguyệt Doanh tính kế bán nàng nhưng A La mạng lớn nên thoát được, nàng được một đôi vợ chồng nông dân (Lâm Tuệ Liên, Bạch Dương) nhặt về nuôi. Nhưng không ngờ, năm nàng 15 tuổi, nàng nhận ra rằng họ nuôi nàng chỉ vì muốn tế nàng cho nhi tử đã chết. Nàng liều mạng chạy trốn, trở về Anh Quốc Công phủ nhận thân nhưng chưa gặp được Nguỵ Côn liền bị Đỗ thị và kế muội huỷ dung. Nàng phải lưu lạc đầu đường, sau đó sinh bệnh và chết. Khi tỉnh lại, nàng đã trọng sinh về năm nàng tròn sáu tuổi.
Cuối cùng nàng thành công tính kế làm ngã Đỗ thị, không để bản thân bị bán đi. Nàng còn được Triệu Giới (Tĩnh vương gia) che chở, quan tâm từ nhỏ. Cuối cùng nàng còn làm Tĩnh vương phi.
Mình thấy nhiều bạn tội nghiệp cho Tống Huy và Lý Tụng. Riêng mình thì không cảm thấy như vậy. Tống Huy đối xử tốt với Nguỵ La, nhưng hắn lúc nào cũng ôn nhu thân thiết với nữ nhân. Điều này làm cho nữ nhân dễ hiểu lầm rằng hắn thích họ. Ví dụ như Nguỵ Tranh thấy Tống Huy mỗi lần gặp mặt đều cười thân thiết, ả ta tưởng hắn cũng thích ả ta. Không tính đến việc kiếp trước hắn cưới Nguỵ Tranh, cách hành xử này của hắn khiến mình không thích. Mặc dù mình cũng cảm thấy có chút tội nghiệp, nhưng cảm giác đó không nhiều. Tống Huy đối với mình chỉ như một nam phụ thoáng qua thôi. Về phần Lý Tụng, vì hắn nhận tội thay Lý Tương để ả ta tiếp tục tác oai tác oái, nên mình cũng chẳng có hảo cảm với hắn.
Truyện này có tình tiết gia đấu không đậm lắm. Có bạn còn chê Nguỵ La do đời trước chết trẻ nên khá non nớt. Mình thấy Nguỵ La tuy không cường và đầy mưu kế như Lý Vị Ương, đa số đều là những định kiến chủ quan từ kiếp trước (ví dụ như chuyện của Tống Huy, Lý Tụng), nhưng nàng cũng có kinh nghiệm nhìn người qua ánh mắt, hành động. Nguỵ La không phải là nữ cường trong mắt mình nhưng nàng cũng không phải là bánh bèo. Điểm mình thích ở Nguỵ La là việc nàng có tính chiếm hữu rất cao, mình rất thích kiểu bệnh “kiều” này. Về phần Triệu Giới, mình không có điểm nào chê về hắn cả: thông minh, mưu lược, tuấn tú, giỏi võ, có quyền thế, chung thuỷ, bao che khuyết điểm, giữ thân trong sạch, không thương hoa tiếc ngọc cũng không dây dưa với nữ nhân nào, lạnh lùng với người khác nhưng ôn nhu với Nguỵ La, còn là một bình dấm chua cực lớn :v Triệu Giới đúng là một soái ca đích thực!
Đọc Truyện