Phục vụ trên giường, cô trúc trắc bất lực, không biết khiêu khích là như thế nào.
Trên giường tham hoan, hắn cường ngạnh làm càn, không biết tiết chế.
Phó Hoành là người chín chắn, trầm tĩnh, tuy hắn họ Phó nhưng làm việc vô năng suất, quản lý tài sản khổng lồ của người thừa kế Cổ Gia.
Từ khi tung hoành trên thương trường đến nay, hắn không thèm để ý đến lời châm chọc.
Hắn kiêu ngạo, chỉ để ý đến cô gái kia mà thôi.
Hắn có quyền có thế, hắn tài giỏi anh tuấn, đàn bà nịnh bợ lấy lòng hắn nhiều như sao trên trời, nhưng hắn thích sạch sẽ, chỉ có cho phép cô gái kia
lên giường của hắn.
Cô từ chối, hắn trói buộc cô; cô phản kháng, hắn ép cô cầu xin tha thứ.
Hầu hạ trên giường, cô luôn bị hành hạ đến chết đi sống lại, rồi còn không dám phản kháng sự đòi hỏi vô độ của hắn.
Hắn coi cô là tình nhân bí mật, là chim hoàng yến hắn nuôi, muốn dứt không được.
Đến khi cô hỏi hắn, khi nào mới bằng lòng bỏ qua cho cô, Phó Hoành mới hiểu rằng, cô gái ngốc nghếch bị hắn nuôi trên giường kia làm sao hắn có thể thả cô đi được.....
Cổ Tinh Thần không hiểu được, bảy tuổi bị nhận nuôi, cô chấp nhận; mười tám tuổi bị Phó Hoành ép buộc chiếm hữu, cô cũng chấp nhận.
Nhưng mà nuôi nhốt hẳn cũng phải có kỳ hạn, cô cũng như bao người khác,
Cùng hắn cưỡng cầu đến năm năm, cũng nên chán ghét, nên cô mới cầu: van xin hắn để cô đi.
Hắn nói: đời ngày, cô muốn trốn cũng không được, cũng đừng có mong chạy trốn.
Trừ khi hắn tự nguyện buông tay, bởi vì.... giam cầm này, hắn muốn kỳ hạn là cả đời!
Đọc Truyện