Em thích anh, giống như một năm bốn mùa, hàng năm lặp lại, vẫn không thay đổi.
Chim bay tự do trên tầng trời, nhưng anh có dám để máy bay thật sự "tự do"?
Thân là “cảnh sát giao thông nơi không trung”, công việc hằng ngày của cô là thông qua sóng vô tuyến chỉ huy những “tài xế già”, để họ bay lượn trên tuyến đường hàng không.
Bầu trời dày đặc sương mù, những chuyến bay quy mô lớn bị trì hoãn, không thể cất cánh, cũng chẳng thể hạ cánh…
Có đội bay xin được tiến vào đường biên số năm.
Cô hạ lệnh: “Tân Hàng 2237, tiếp tục bay vòng chờ đợi.”
Đội bay sốt ruột, “Như Hoa, cô có biết tôi bay thêm một vòng là phải tốn thêm hơn hai vạn đô-la tiền xăng không hả?”
Cô bình tĩnh đáp, “Vậy thì anh bay hết mười vạn đô trước đi đã rồi nói sau…”
Đội bay, “… Được thôi.”
Có đội bay không kiên nhẫn nổi liền gọi: “Tôi là Minh Hàng 5732…”
Cô nói rất nhanh, dõng dạc ngắt lời đối phương, “Đừng hỏi khi nào cơn giông ngừng, đừng hỏi anh đang được xếp thứ mấy, đừng hỏi có cần ăn cơm trước không, đừng hỏi một vị lãnh đạo nào đấy có tính là khách không, đừng hỏi có thể chen ngang để bay trước không, cũng đừng hỏi quân đội có thể mở rộng phạm vi bay hay không…”. Thoáng dừng lại, cô tiếp tục bằng giọng điềm tĩnh: “Minh Hàng 5732, chào buổi chiều, mời nói.”
Trong lúc nhất thời, đội bay không nghĩ ra được vấn đề khác, chỉ có thể nói: “… Không có gì.”
Sau đó, người cũng đang phải xếp hàng chờ là anh bỗng cất giọng nói trong sóng truyền: “Xem ra đêm nay phải trực ca đêm cùng em rồi.”
Được, anh ngoan ngoãn nghe lời, em dẫn anh về nhà…
Đọc Truyện