Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn tượng của Tích Nhân đối với hắn chính là ôn thôn, tựa hồ chuyện gì cũng sẽ không kích động được tâm tình nàng. Không ngờ chỉ là một cảnh mẫu tử chung đụng bình thường như vậy lại có thể làm cho nàng nước mắt trào lên, nàng nhất định là rất khát vọng! Khát vọng tình thương của mẹ mà mọi người đều có. Mặc dù không thể đồng cảm với tâm tình kia, nhưng hắn quan tâm buồn vui trong lòng nàng. Không thích, không thích bộ dạng nàng ngập nước mắt, như vậy sẽ chỉ làm hắn đau lòng.
Tiểu thư lại nhớ phu nhân sao?
Phỉ Thúy nhìn Tô Tích Nhân vừa khát vọng vừa chìm đắm tưởng tượng, không khỏi chua xót trong lòng. Phu nhân, nàng cũng chưa từng gặp qua. Chỉ nghe qua bà là vị phu nhân dịu dàng mỹ lệ, nhưng hồng nhan thì bạc mệnh, lúc tiểu thư ba tuổi, phu nhân ngoài ý muốn ngã xuống hồ nước bỏ mình. Tiểu thư đáng thương như thế từ nhỏ đã mất đi mẫu thân thương yêu, từ đó luôn ngây ngô dễ khóc, khóc ra được thì cũng không sao. Sau khi trưởng thành hiểu được chuyện, rồi lại sợ khiến cho lão gia lo lắng, nên đè nén khát vọng của mình, làm bộ như thoải mái, nhưng biểu tình trong ánh mắt đã sớm bán đứng nàng, tất cả mọi người đều hiểu nàng khát vọng tình thương của mẹ đến thế nào.
Vu Phong nhìn Tô Tích Nhân, hắn không rõ Tô tiểu thư tại sao lại có vẻ mặt như vậy? Một loại vẻ mặt mâu thuẫn vừa khát vọng mà vừa thỏa mãn. Còn Thiếu chủ lại đau lòng nhìn Tô tiểu thư, Phỉ Thúy cũng rất chua xót nhìn Tô tiểu thư, rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Mọi người không phải là tới đây dùng bữa sáng sao? Sao mọi người đều có bộ dạng đầy tâm sự như vậy?
Đọc Truyện