Lúc này Tô Diệp ngơ ngác nhìn gối ôm Chuột Mickey vô tội trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Hành, lúc này Đỗ Hành và Đỗ Hành khiển trách cấp dưới hôm đó khác nhau ở chỗ nào đây? Lòng của Tô Diệp bắt đầu trầm xuống, chìm đến mức thấp nhất, cô chợt ý thức được, có lẽ thật ra thì mình cũng không có cái gì không giống. Thật ra thì cho dù không giống thì như thế nào, con người thì sẽ đổi biến, có lẽ hôm nay là đặc biệt, ngày mai sẽ không phải.
Không khí xung quanh giống như đóng băng, trong nháy mắt Tô Diệp có chút hít thở không thông một, cô mờ mịt cúi đầu, dùng hai cánh tay vòng chắc bả vai phát run của mình.
Thế giới này vốn lạnh lẽo như vậy, lại là lần đầu tiên cô cảm thấy ý lạnh thấu xương.
Đỗ Hành nhìn thân thể Tô Diệp khẽ run, lạnh lùng trong đôi mắt dần dần tan rã, cuối cùng anh rốt cuộc thở dài, ngồi ở mép giường, ôm Tô Diệp vào trong ngực.
Thân thể Tô Diệp lại tràn đầy bản năng kháng cự với lồng ngực của Đỗ Hành, chỉ có điều cô cũng không tránh, cô nắm chặt quyền ở trong ngực Đỗ Hành, thân thể vẫn không kiềm chế được run rẩy.
Đọc Truyện