Văn án 1:Biệt danh của Diệp Lâm Tây là: Máy tiêu hủy tiền biết đi, phiên bản giới hạn thế giới. Thực tế, trong xương cốt cô đã khắc sâu hai chữ: Hư vinh. Có tin đồn rằng, cô chỉ vì muốn vứt bỏ “Danh hiệu” thiên kim tiểu thư không học vấn, không nghề nghiệp, nên đã bảo cha mình đem quyên tặng hai tòa nhà, sau đó chen chân vào học viện Luật thuộc Top1 tại Mỹ.
Cho đến khi tin tức cô kết hôn với Phó Cẩm Hành xuất hiện trên khắp các mặt báo, nào là sính lễ đáng giá trăm triệu, nào là đám cưới thế kỷ, nào là chuyện tình cổ tích đáng ghen tị, khiến chị em không khỏi xôn xao bàn tán về bí quyết cưa đổ nam thần của cô.
Diệp Lâm Tây khẽ cười: “Bởi vì anh ấy là người giàu nhất trong số các ứng cử viên kết hôn của tôi.” Nào ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông khoác trên người bộ vest màu đen, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, kiêu ngạo đang đứng ở cửa uể oải nhìn cô. Diệp Lâm Tây mặt không biến sắc nói thêm: “Ông xã của tôi còn đẹp trai nhất nữa.”
Văn án 2:Anh là người thừa kế của gia tộc họ Phó, là một người có sắc đẹp bán nước hại dân, không ai có thể hiểu nổi lý do tại sao anh lại kết hôn với Diệp Lâm Tây. Vì vậy, họ đã đánh cược với nhau rằng cuộc hôn nhân của anh và cô sẽ không kéo dài quá một năm. Nào ngờ, khi hai người xảy ra tranh cãi, Diệp Lâm Tây khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói ra hai chữ “Ly hôn”. Mọi người đều nghĩ rằng, ngay một giây sau Phó Cẩm Hành sẽ phủi áo quay đi, nhưng anh lại khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng: “Là anh sai rồi.”
Về sau, mọi người không thể kìm nén được sự tò mò, bèn hỏi cảm nhận của anh về việc kết hôn với Diệp Lâm Tây. Phó Cẩm Hành siết chặt điếu thuốc trong tay, sau một lúc im lặng, anh khẽ cười: “Còn có thể thế nào chứ, là nuông chiều.”
Thực ra, đây là một câu chuyện tình yêu hết sức nhẹ nhàng:
Diệp Lâm Tây: “Chồng ơi, em muốn tất cả những ngôi sao trên trời.”
Phó Cẩm Hành: “Ừm, anh sẽ đi hái xuống cho em.”
Review truyện Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
"Nhấc cả thế giới đến trước mặt em", tiêu đề hẳn gợi lên suy đoán về một mối tình thâm của nam chính, nguyện mang đến cho người mình yêu mọi điều tốt đẹp nhất.
Nhưng trong câu chuyện mà Tưởng Mục Đồng mang đến cho chúng ta, “cả thế giới” nên được hiểu trước hết là theo nghĩa đen của nó.
Mối liên hôn thế kỷ giữa Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành đã làm cho tiểu tiên nữ Diệp Lâm Tây từ một đại tiểu thư hào môn tiêu tiền như nước trở thành một Phó phu nhân phải suy nghĩ rất nhiều mỗi khi quẹt thẻ: liệu phải tiêu đến khi nào mới có thể làm nghèo chết tên đàn ông chó kia.
Bởi vì đối với cô, lợi ích lớn nhất của việc liên hôn chính là rước về nhà một anh chồng bên ngoài có nhan sắc, bên trong có nhiều tiền. Mà tiền của anh lại được bảo chứng bằng những chiếc thẻ đen không hạn mức, không hạn sử dụng.
Chính vì vậy, cô đã không ngần ngại gật đầu trước đề nghị của Phó Cẩm Hành “hay là em cứu vớt cuộc đời anh một chút?” và vội vội vàng vàng, mơ mơ hồ hồ trở thành vợ người ta.
Diệp Lâm Tây từ lâu đã nổi danh là con nhà hào môn, có gương mặt đẹp như hoa, dáng người chặt chém cả thiên hạ.
Một ngày nọ bỗng dưng trở thành sinh viên Luật Harvard. Chà, không đùa được đâu! Cứ hỏi người học luật là biết ngay tầm cỡ của Harvard nhé!
Nghe đâu Diệp lão gia đã quyên góp hẳn vài toà nhà để đổi lại cái danh sinh viên trường top này cho tiểu tiên nữ. Mà tiểu tiên nữ sau kết hôn với anh chồng còn giàu hơn cả bố mình thì lại không cần phải lo nghĩ gì ngoài việc đi học và nghiên cứu về xu hướng thời trang để không thể nhạt nhoà trong những tuần lễ thời trang thế giới, để luôn giữ vững vị thế dẫn đầu trong số yêu nữ hàng hiệu.
Nhưng tiểu tiên nữ cũng không phải vô ưu vô lo. Cô có một người mẹ ly hôn để đổi lấy tự do và một người cha suốt ngày vùi đầu vào công việc. Lại thêm, cô có một người anh trai đang “tuyệt giao” vì một phút lơ là, để cô em gái mình yêu thương nhất lừa cưới mất thằng bạn nối khố. Và sau tất cả, cô có một anh chồng hờ...
Rốt cuộc, dù nhiều tiền đến đâu, cô cũng không có nổi một người thân bên cạnh trong lễ tốt nghiệp đại học. Sau những chuỗi hành động quẹt thẻ, đập hộp, post ảnh, thứ ở lại bên cô chỉ là một căn hộ xa xỉ ở xứ cờ hoa và một phòng thay đồ đầy ắp.
Chẳng sao cả! Diệp Lâm Tây vẫn ổn vì từ lâu, cô đã thành công tạo dựng cho mình một vỏ bọc vững chắc. Không có người thân chứng kiến giờ phút bông hoa hồng quý giá nhất thế giới toả sắc ở lễ đài Harvard cũng không sao. Cô có thể nhờ chị giúp việc đến. Người có thể không thân, chỉ cần chụp ảnh đẹp là đủ.
Còn hoa, lại càng dễ! Dù sao việc cô giỏi nhất chẳng phải là mua sao? Không ai tặng thì cô tự mua và cũng không quên đính kèm dòng chữ “gửi người tôi đã để ý từ lâu” để thoả mãn hư vinh.
Thế mà, anh chồng hờ mà cô vẫn gọi là “tên đàn ông chó” ấy lại bay nửa vòng trái đất, băng qua Thái Bình Dương để đến dự lễ tốt nghiệp của cô, lại còn cho cô ngồi phi cơ riêng để về nước.
Đúng là ai cũng nên có một anh chồng giàu. Không yêu thương thì cũng có tiền vỗ về. Mà tiền thì mua được bao nhiêu là túi xách. Mà túi xách thì lại là thần dược chữa lành mọi vết thương…
Rốt cuộc khi “một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, hay một chiếc váy cạp cao đều có thể trở thành tình yêu đích thực”, thì cần quái gì một người chồng? Dù là túi hay quần áo rồi cũng sẽ lỗi mốt thì làm sao có thể cả đời cả kiếp chỉ yêu một người?
Diệp Lâm Tây về nước, bắt đầu một cuộc sống mới với công việc luật sư tập sự tại công ty luật có tiếng và một cuộc sống vợ chồng gượng gạo bên anh chồng trên danh nghĩa.
Dù có phải giả tạo đến đâu cô cũng sẽ diễn tốt. Chỉ cần người đàn ông chó đó không phá sản thì cuộc hôn nhân thế kỷ này có thể kéo dài mãi mãi.
Thế mà cuộc sống hôn nhân bên anh chồng hờ này nào có phải dễ dàng như cô mong muốn đâu? Trình độ diễn xuất của anh hẳn phải rất cao rồi nên mọi cử chỉ âu yếm, nhớ nhung đều có thể phun ra bất cứ lúc nào làm cô rung động không thôi.
Giả giả thật thật… người đàn ông này cho dù phá sản cũng có thể debut làm diễn viên hạng A với bao phen đưa cô lên tận thiên đường, xong lại như tàu cao tốc, tiễn cô xuống lại nhân gian lầm than.
Trước mặt người khác, anh có thể dịu dàng lột tôm cho cô ăn, rồi ngay lập tức kề tai cô, rót vào tai cô ba chữ: “tiểu tiên heo”. Vâng! Người đàn ông chó đó lại còn có thể gọi tiên nữ là “tiểu tiên heo”!
Khi cô vờ vịt bảo muốn chụp ảnh cùng anh, thì anh không ngại cưỡng ép cô chụp thêm vài kiểu và giám sát đến tận lúc ảnh đã được post lên trang cá nhân.
Anh sẵn sàng đưa cô đến buổi biểu diễn của tiểu thịt tươi mà cô hâm mộ, thân sĩ mang cô đến tận phòng thay đồ để gặp thần tượng, rồi lịch thiệp nhắc cô rằng “cháu chồng Idol đang gọi em kìa, MỢ ÚT!”
Nhưng không phải lúc nào người đàn ông đấy cũng xấu xa đến thế! Nhìn xem, anh sẵn sàng bỏ thời gian diễn vở “tổng tài bá đạo yêu tôi” để dỗ dành khi cô bị đồng nghiệp bắt nạt “Trời lạnh rồi, cho công ty ấy phá sản đi!”.
Rồi khi tài xế báo cô vẫn tham việc chưa ăn tối, anh sẵn sàng bỏ cả đối tác của mình chỉ để đến lôi cô đi ăn. Anh sẵn sàng đặt dài hạn một bàn ở nhà hàng gần công ty vì ngại cô không quen bon chen chỗ đông người.
Đó là những điều xa lạ mà trước giờ Phó Cẩm Hành chưa từng làm. Không hiểu vì sao, với Diệp Lâm Tây, anh lại làm xem đó là những việc đương nhiên, không hề có chút gượng gạo hay ép buộc.
Như thể, người bên cạnh anh đây thực sự là tiểu tiên nữ - có một loại năng lực nào đó để người khác làm theo ý mình. Mà thế thì cũng chẳng sao, vì anh cam tâm tình nguyện!
Diệp Lâm Tây cứ mơ mơ hồ hồ không rõ người đàn ông chó đấy rốt cuộc có ý gì. Một mặt cứ thể hiện tình yêu với mình, xong lại thở ngay vào tai cô một câu sát phong cảnh.
Vì sao cứ phải chơi trò đuổi hình bắt bóng, làm cho con tim cô cứ lên lên xuống xuống? Không, chỉ có túi xách và quần áo là không bỏ ta mà đi!
Yêu đương gì tầm này! Đàn ông chó thì chỉ cần giỏi kiếm tiền, còn tiểu tiên nữ thì phụ trách xinh đẹp.
Miệng thì nói thế, nhưng nội tâm của Diệp Lâm Tây vẫn cứ thổn thức vì những cử chỉ quan tâm của Phó Cẩm Hành dành cho cô.
Trong vô thức, cô cũng sẽ nhanh mồm nhanh miệng dò hỏi tình sử của anh, vẫn sẽ nũng nịu đòi quan tâm và rồi sẽ lại đau lòng khi hiểu ra những hành vi đấy cũng chẳng thể là tình yêu được. Đơn giản vì Phó Cẩm Hành chắc chắn sẽ không yêu ai, hoặc ít nhất cũng sẽ không yêu cô.
Phó Cầm Hành là một chàng trai sinh ra ở vạch đích. Nhưng anh lại có một trái tim ấm áp, luôn đối xử tốt với mọi người, dù là với bạn, hay với cô em gái Diệp Lâm Tây của bạn thân, hay là cả với cô bạn bàn trên Tống Nam.
Lại cũng chính vì sự ấm áp, nhã nhặn ấy đã làm anh mang trên vai một mạng người vào năm 18 tuổi của cô bạn bàn trên. Từ đó, Phó Cẩm Hành trở nên thay đổi.
Mặt ấm áp nhất của anh đã bị chôn sâu vào trái tim, mà chỉ có sự thuần khiết, vui vẻ của Diệp Lâm Tây mới có thể vô thức khơi gợi lên trong anh một chút dịu dàng khó diễn giải.
Mặc dù không quá nhạy bén trong cảm xúc, nhưng anh luôn nuông chiều và chở che cô. Bất chấp mọi sự kiêu kỳ mà cô thể hiện ra bên ngoài, anh đều có thể dễ dàng chấp nhận và thỏa hiệp.
Ngày qua ngày kề cận bên một tiểu tiên nữ, anh phát hiện ra rằng, người con gái bên cạnh anh, mặc dù vẫn sĩ diện, dù vẫn che giấu bản thân khéo léo sau lớp phục trang và phụ kiện xa hoa, lại là một người con gái thật sự có năng lực, bình dị và cực kỳ đơn giản. Cô có thể vui, có thể hạnh phúc chỉ bằng một cử chỉ, một lời nói quan tâm, dỗ dành.
Cho dù mọi thứ trên thế giới này đều là giả thì với anh, “trong đêm tối yên tĩnh, chỉ có hơi thở của người con gái trong vòng tay anh là chân thật”. Thật đến độ anh nguyện yêu thương và bảo vệ cô, nguyện mang đến cho cô cả thế giới này.
Tình cảm giữa Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành cứ trong vô thức mà lớn dần lên, đến một lúc thuận lý thành chương. Dù không ai nói ra nhưng họ đều hiểu được vị trí của đối phương trong trái tim mình.
Nhưng truyện của Tưởng Mục Đồng luôn có nút thắt nối tiếp nút thắt làm cho độc giả không thể nào rời mắt được. Tưởng như kết cục hoàn mỹ đã cận kề thì hàng loạt biến cố lại xảy đến.
Phó Cẩm Hành dù có ấm áp với Diệp Lâm Tây đến đâu thì vẫn là một tổng tài lãnh khốc trên thương trường. Anh sẵn sàng bố trí thiên la địa võng để thu mua một công ty, mặc kệ quyết định này xung đột lợi ích công việc của vợ mình.
Rốt cuộc anh cũng thành công trong công việc, nhưng lại làm tổn thương sâu sắc đến Lâm Tây, đến độ dù rất yêu anh, cô gái nhỏ vốn chưa bao giờ chấp nhận một thiệt thòi nào, đã mở miệng đòi ly hôn.
Cô rời khỏi nhà trong một đêm mưa tầm tã, mà theo lời cô là còn lớn hơn trận mưa vào đêm Lục Y Bình chạy về nhà cha đẻ vay tiền… (Bối cảnh trong phim Dòng sông ly biệt).
Liệu làm thế nào để Phó Cẩm Hành dỗ lại được cô vợ nhỏ của mình trở về nhà? Những khúc mắc trong quá khứ là gì để cho Phó Cẩm Hành từ một cậu thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời lại trở nên thờ ơ và lạnh nhạt như thế?
Vì sao đại tiểu thư Diệp gia lại chăn êm nệm ấm không chịu cứ phải dốc sức thi vào Harvard? Vì sao Diệp Lâm Tây lại chậm nhiệt đến độ chưa bao giờ tin rằng Phó Cẩm Hành có thể yêu mình? Liệu giữa họ đã từng xảy ra chuyện gì và tại sao họ lại cưới nhau bất chấp sự phản đối của Diệp Dữ Thâm?
Mời các bạn đọc truyện "Nhấc cả thế giới đến trước mặt em" của Tưởng Mục Đồng để hiểu rõ nhé. Đầu năm nay, đây có thể là truyện mà mình thích nhất và thực sự mình không thể kiềm chế bản thân đọc lại lần thứ hai.
Nếu bạn là người yêu thời trang, thích truyện ngọt sủng, hài hước nhưng có nội hàm, có nút thắt. Nếu bạn thích nữ chính đẹp, giàu, có năng lực nhưng lại thích làm nũng, thích diễn trò, nam chính bên ngoài đẹp trai lạnh lùng nhưng trong túi có nhiều thẻ thì “Nhấc cả thế giới đến trước mặt em” của Tưởng Mục Đồng hẳn được viết ra dành cho bạn.
Đừng vội khó chịu hay ghét bỏ vì vài chương đầu lừa tình. Hãy đọc hết và mình tin rằng, không ai có thể bỏ qua bộ truyện mà mình đã đọc một cách ngấu nghiến cả tuần vừa qua.
Đọc Truyện