Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh là cuốn
tiểu thuyết thứ hai của Tuyết Tiểu Thiền mà tôi được đọc, sau
Đừng buông tay em, trước đó không lâu.
Khi mới bước vào những trang đầu tiên của truyện, tôi có cảm giác như mình gặp lại một Vu Bắc Bắc trầm lặng trong Âu Dương Hạ Tịch, một Khả Liên quyến rũ và sa đọa trong Chương Tiểu bồ, và một Sở Giang Nam lịch lãm đẹp như tranh trong Thẩm Gia Bạch. Hai cô gái ấy cũng gắn bó với nhau trong suốt những năm tháng trung học đầy hoài bão và ước mơ, cũng từng vướng vào thứ lưới tình ngọt ngào mà đau đớn… Có lẽ Âu Dương Tịch Hạ nói đúng “Trước khi mỗi cô bé trở thành một cô gái, thì bạn thân là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy”. Bất luận là Âu Dương Tịch Hạ nói hay là Tuyết Tiểu Thiền nói, thì điều đó nghiễm nhiên đã trở thành một chân lý. Dù đã đi qua biết bao sóng gió, bao buồn vui, cuối cùng đọng lại trong lòng vẫn là tình bạn - thứ tình cảm cao quý mà Tuyết Tiểu Thiền luôn trân trọng và không lỡ vứt bỏ đi trong cuối cùng mỗi câu truyện của cô.
Giống như Vu Bắc Bắc và Khả Liên, hai cô gái trong Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh cũng đã phải trải qua những mâu thuẫn và đấu tranh nội tâm ghê ghớm giữa tình bạn và tình yêu. Có những sai lầm đã qua, những lựa chọn vượt lên trên tình bạn để thỏa mãn tính ích kỉ cá nhân, để rồi cuối cùng nhận ra mọi thứ đến và đi trong cuộc đời tồn tại được bao lâu của mỗi người thật sự không do ta lựa chọn.
Cũng như Đừng buông tay em, Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh của Tuyết Tiểu Thiền cũng có một vai nam chính thật đẹp - như một chàng Bạch Mã hoàng tử - đẹp trai, học giỏi, tài năng, có khí chất - niềm mong ước của biết bao cô gái. Thẩm Gia Bạch xuất hiện trong câu truyện khiến tôi nhanh chóng liên tưởng đến Sở Giang Nam. Hình như mọi thứ đẹp nhất, tuyệt vời nhất đều thuộc quyền sở hữu của bọn họ.
Tình yêu thầm lặng mà ngốc nghếch của Tịch Hạ cũng nhàn nhạt như con người cô ấy, “như nước lã, chỉ có một màu trắng tinh và thứ mùi vị nhạt nhẽo…”. Cả cái tâm trạng của cô ấy, cảnh vật cô ấy nhìn ngắm trong thời gian âm thầm yêu đơn phương Thẩm Gia Bạch, được tác giả dụng công tạo lên, cũng có một cái gì đấy nhàn nhạt. Chỉ đến khi Tịch Hạ đau đớn nhường người con trai cô ấy yêu tha thiết cho Chương Tiểu Bồ, câu chuyện của Tuyết Tiểu Thiền mới thật sự trở nên kịch tính. Khi cùng trải qua tâm trạng của Tịch Hạ trong thời gian này, tôi thật sự đã hiểu được tâm sự của Puskin khi ông nói rằng :
“ Tôi yêu em…
Đọc Truyện