"Nghe nói mấy ngày trước bà cảm giác ngực khó chịu, nói lên giường nằm nghỉ ngơi, không ngờ sau đó bà cảm giác không thở được, tim nhói đau , vội vàng đưa đến bệnh viện, kiểm tra xong thì biết là bệnh tim mạch vành, chiều hôm đó đã làm phẩu thuật luôn, bây giờ bà đang dưỡng bệnh cho tốt."
Trình Nặc cắn môi, đột nhiên cô không biết nên nói gì, im lặng, hỏi rõ ràng bệnh viện và số phòng bệnh thì cúp điện thoại.
Cô nhìn đường càng ngày càng xa, nói với tài xế taxi: "Bác tài, đến bệnh viện quân khu đi, nhanh lên."
Xe quay ngược lại, mà đầu óc Trình Nặc từ từ buông lỏng, khi cô nhận được tin tức như vậy thì cảm thấy tức cười, những ngày qua Nghiêm Thiếu Thần luôn nói bận rộn, cô nghĩ là bận rộn chuyện quân đội. Trình Nặc ít khi hỏi đến chuyện liên quan đến công việc của anh, dù sao chuyện liên quan đến công việc không phải là cô muốn biết thì Nghiêm Thiếu Thần có thể nói cho cô biết.
Trình Nặc âm thầm siết quả đấm, trong lòng Nghiêm Thiếu Thần nghĩ sao cô không rõ, giống như bình thường anh làm chuyện gì cũng không hỏi thăm ý kiến của cô, cô luôn là nhân vật bị động đáp trả lại. Giống như hôm nay chuyện mẹ anh ngã bệnh Nghiêm Thiếu Thần cũng giấu giếm, cô thật sự bối rối. từ khi gặp gỡ Nghiêm Thiếu Thần, đến bây giờ Trình Nặc không có cảm giác thực tế, bọn họ phát triển quá nhanh, từ hẹn bồ đến xác lập quan hệ rồi đến gặp cha mẹ anh, trong lúc chỉ ngắn ngủn nửa tháng. Điều này khiến Trình Nặc có tình cảm chậm chạp ứng phó không nổi, càng khiến cô không còn kịp suy nghĩ, khi cô bị cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên làm choáng váng đầu óc, hành động của Nghiêm Thiếu Thần khiến cô rơi vào trầm tư lần nữa, nếu anh xem mình là người cùng đi đoạn đường dài trong tương lai, vì sao chuyện mẹ mình ngã bệnh như vậy lại không muốn nói cho cô biết?
Đọc Truyện