nam-phong-den-roi-1-thichtruyenvn.jpg

Nam Phong Đến Rồi

Tác giả: Úy Không

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 30 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

nam-phong-den-roi

Một bộ truyện hiện đại với nội dung không có gì mới, nữ ngoan hiền và nam hư hỏng. Dù nam chính không được coi là quá hư hỏng, mà chỉ là cú sốc tâm lý dẫn đến việc anh thờ ơ sa ngã trong 3 năm, chứ trước đó nam chính là học bá chính hiệu luôn. À bộ này có điểm đặc biệt hơn những bộ khác, đó là nữ chính tàn tật, cô bị mất một phần cánh tay trái sau một vụ động đất, tuy vậy khiếm khuyết này không hề làm cô tự ti, cô vẫn gắng hoà nhập và sống một cuộc đời bình thường như bao người. Không hề đòi hỏi lòng thương và sự ưu ái của người khác. Đây chính là một điểm khiến mình rất thích ở nữ chính này.

Nữ chính Nam Phong là một nữ sinh ngoan hiền điển hình, xinh đẹp, giỏi giang. Nếu như không vì vụ động đất kia, thì cô có thể được coi là một mỹ nhân vẹn toàn không có khuyết điểm. Nam chính Chu Dục thì lại trái ngược, trong mắt mọi người (và trong mắt Nam Phong nữa), anh là một tra nam chính hiệu, nhưng nào ai biết phía sau vẻ ngoài bất cần ấy là một tâm hồn bị tổn thương vì sự ra đi của mẹ sau vụ động đất, vì sự xấu xa bỉ ổi của người cha. Anh chọn cách sống liều mạng, tìm đến những thú vui cảm giác mạnh để gắng xua đi sự trống trải trong lòng. Cuộc sống của cả hai người đều đã thay đổi hoàn toàn sau vụ động đất, vụ động đất này giống như một bước ngoặt, và cũng có thể nói rằng, nó chính là cầu nối, là ông tơ kéo hai con người tưởng chừng như trái ngược hoàn toàn này lại với nhau.

Là một nữ sinh gương mẫu, đương nhiên Nam Phong rất chướng mắt với lối sống trăng hoa bất cần của Chu Dục, một chàng trai vừa nhìn cô đã không thích rồi, anh nhuộm tóc, đeo khuyên tai, đã vậy còn thay bạn gái như thay áo. Còn thật oái oăm khi lần nào anh làm chuyện xấu cũng bị cô bắt gặp, nên ác cảm của cô với anh chỉ có ngày một tăng chứ không hề giảm. Trong mắt cô, anh chính là một đối tượng cần phải cách càng xa càng tốt. Tiếc là, đã gọi là duyên số, thì càng muốn tránh càng tránh không được.

Đời học sinh sinh viên, hầu như ai mà chẳng có người trong mộng của mình. Nam Phong cũng không phải ngoại lệ. Người cô thích thầm là Bùi Vân, một đàn anh học trên cô 2 khoá, một chàng trai điềm đạm, dịu dàng tốt bụng, một người đàn anh gương mẫu phù hợp với tất cả tiêu chuẩn mà Nam Phong đề ra, chỉ là, đàn anh ấy lại là người bạn thân nhất của tra nam Chu Dục. Thế nên dù không muốn nhưng bằng cách này hay cách khác Nam Phong vẫn cứ đụng phải Chu Dục. Cô lén lút đặt sữa mỗi ngày cho Bùi Vân, bị Chu Dục phát hiện, cô giấu tên gửi tặng Bùi Vân bài hát trên radio, cũng bị Chu Dục phát hiện luôn, cô tặng quà sinh nhật cho Bùi Vân, bị Chu Dục lấy trước. Tóm lại dù không hề muốn nhưng Chu Dục – người cô muốn tránh nhất lại là người duy nhất biết được những bí mật nho nhỏ của cô.

Có lẽ hình ảnh Chu Dục trong Nam Phong sẽ mãi không thay đổi nếu không đến một ngày, cái ngày mà Nam Phong về quê viếng mộ ông bà qua đời trong vụ động đất năm nào, và Chu Dục cũng đến để tưởng nhớ người mẹ mất tích trong chính vụ động đất đó. Hai người gặp nhau, trò chuyện với nhau, qua ngày hôm đó thì cái nhìn của Nam Phong dành cho Chu Dục đã thay đổi, và hạt mầm tình cảm đối với Nam Phong cũng dần nảy sinh trong lòng Chu Dục. Nhờ cô, anh liền muốn thay đổi bản thân mình, muốn tìm lại bản thân mình trước đây, nhờ cô mà anh đã nuôi quyết tâm lớn nhất cuộc đời mình, đó là phấn đấu trở thành một nhà khoa học có thể chế tạo ra chân tay giả hoạt động y như thật để phục vụ con người. Nhưng dù có thay đổi cái nhìn của mình với Chu Dục thì Nam Phong vẫn chỉ coi anh là một đàn anh, không hơn không kém.

Chu Dục lẳng lặng dành tình cảm cho Nam Phong, còn toàn bộ tình cảm của Nam Phong lại trao hết cho Bùi Vân – người bạn thân nhất của anh. Mối quan hệ 3 người này khiến Chu Dục, người biết rõ tất cả trở thành người đau khổ nhất. Anh chỉ có thể âm thầm nhìn người con gái mình thích dành trọn ánh mắt cho người bạn thân của mình. Anh không dám nói ra tình cảm của mình, cũng giống như Nam Phong không dám thổ lộ với Bùi Vân vậy. Nhưng rồi cái gì phải đến cũng sẽ đến, Bùi Vân có bạn gái, chấm dứt những tháng ngày đơn phương của Nam Phong, và tạo điều kiện để Chu Dục có thể bên Nam Phong nhiều hơn, kéo gần khoảng cách với cô. Nhưng, cũng chỉ có vậy mà thôi. Không phải vì mối tình đơn phương chưa kịp nở đã úa tàn mà Nam Phong có thể đi thích người khác ngay được, nhờ Chu Dục mà cô đã vực dậy sau khoảng thời gian buồn bã, và cứ thế, Chu Dục trong lòng cô được thăng cấp lên thành đàn anh thân thiết

Đồng thời cũng vì Chu Dục cảm thấy hổ thẹn với Bùi Vân nên anh không dám thể hiện rõ tình cảm của mình, anh chỉ dám dè dặt bên cạnh Nam Phong, dè dặt trao cho cô thứ tình cảm thầm kín.

Đoạn tình cảm này cứ mơ hồ như thế cho đến tận ngày chia xa, Chu Dục đi du học. Trước khi xa nhau, Chu Dục mượn rượu làm càn, trao cho Nam Phong nụ hôn chất chứa tất cả nỗi lòng mình. Rồi anh ra đi, 6 năm trời anh không dám liên lạc với Nam Phong dù chỉ một lần, bởi anh sợ, anh sợ khi nghe được giọng cô thì sẽ không kìm được mà bỏ tất cả đề chạy về bên cô. 6 năm trước anh không dám nói ra tình cảm của mình vì hổ thẹn, nên trong 6 năm ở phương trời Tây, anh tự nhủ rằng, nếu khi anh về, Nam Phong vẫn còn độc thân thì lần này anh sẽ không bỏ lỡ cô nữa. Đương nhiên là tác giả phải cho Nam Phong độc thân suốt 6 năm rồi, mang tiếng là xa nhau 6 năm nhưng chương trước vừa xa nhau, chương sau đã gặp lại luôn nên khi đọc không hề cảm nhận rằng 2 người đã xa nhau 6 năm trời.

Ngày gặp lại, cũng chính là ngày mà Chu Dục bắt đầu truy thê, rồi những ngày tháng ngọt ngào bắt đầu, tuy vẫn có vài tình tiết và mâu thuẫn nho nhỏ nhưng chẳng đáng là bao. Nói thật là từ đoạn sau này mình đọc không thấy thích cho lắm, vì đôi trẻ thành đôi nhanh quá, không có những cao trào để tăng thu hút. Bộ truyện đương nhiên là có một cái kết HE hoàn hảo cho đôi chính. Chỉ là đôi chính thôi nhé, còn cặp đôi phụ, mình không hiểu sao tác giả lại có thể đối xử với Bùi Vân như vậy. Chàng trai thiện lương đầy hoài bão năm ấy, cuối cùng lại phải ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, tác giả xây dựng cuộc đời của Bùi Vân quá nghiệt ngã, mẹ mất sớm, tần tảo nuôi cha bị bệnh suốt 10 năm, rồi kết cục lại phải ra đi vì chính căn bệnh giống cha mình. 

Đọc Truyện

Thử đọc