Truyện là quá trình thăng cấp từ nha hoàn thông phòng lên đến Nam An Vương phi, cuối cùng là Nam An thái phi của Chu Tử – một cô gái nông thôn nhà nghèo.
Chu Tử là người
xuyên không, nhưng xuyên từ lúc còn là cái thai trong bụng, từ nhỏ Chu Tử đã phải sống trong cảnh nghèo đói của vùng thôn quê, chịu sự đồng hóa của xã hội cổ đại.
Cho nên, nàng rất dịu dàng, ôn nhu, chăm sóc cho trượng phu chu đáo, ban đầu thì nhút nhát rụt rè, về sau được nam chính cưng chiều, dung túng thì sẽ bộc lộ tính cách thật, nũng nịu, bướng bỉnh và có ham muốn độc chiếm nam chính chứ không chấp nhận số phận như lúc đầu nữa.
Còn nam chính ư? Hắn là một con sói nham hiểm, phúc hắc, thích tính kế người khác nhưng đụng đến chuyện của Chu Tử thì hắn trở nên trẻ con, hay hờn dỗi. Ngoài miệng thì luôn ra vẻ cứng rắn, nghiêm nghị nhưng trong đầu thì mong Chu Tử dỗ dành mình. Chu Tử bỏ đi thì anh thầm nghĩ :”Bắt được rồi phải trừng phạt… phải đánh cho một trận nhớ đời…”, Chu Tử mắc lỗi thì anh cứ nghiến răng rồi lại nghĩ: “Phải đánh mới được, phải xử lý cho nàng không bướng bỉnh nữa…” Nhưng cứ đứng đối diện với Chu Tử thì tim anh mềm nhũn, không nỡ làm gì cả.
—– 1 đoạn cãi nhau giữa 2 đứa trẻ lớn xác —-
Triệu Trinh: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa”
Chu Tử: “Ta mới là không muốn nhìn chàng đấy, chàng đi đi, đi cho khuất mắt ta”
Triệu Trinh: “Đi thì đi, lão tử sợ ngươi à” …
Phất tay áo bỏ đi ra khỏi phòng xong mới giật mình: “Ơ, đấy là phòng của ta mà, sao ta lại phải đi”
=> Lúc này bạn nhỏ Chu Tử vẫn chỉ là nha hoàn thông phòng thôi mà đã muốn lật nóc nhà bạn Vương gia lên rồi, về sau bạn Vương gia Triệu Trinh còn bị cào mặt, bị véo, bị ăn tát mà vẫn cứ không thể đụng vào một sợi tóc của bạn Chu Tử
——–
Mở đầu là cuộc sống khó khăn của cả nhà Chu Tử, bị bà nội bán đi để lấy tiền nuôi gia đình. Chu Tử được người ta tặng cho Nam An vương gia Triệu Trinh, an phận và biết mình biết ta, Chu Tử lặng lẽ sống nên được mama quản sự tán thưởng, đề cử Chu Tử đi hầu hạ Triệu Trinh và cũng trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh (bóc zin). Mà Triệu Trinh được mẫu phi dạy dỗ nghiêm, không được trầm mê vào nữ sắc, anh lại đang dồn sức vào lập chiến công, đánh trận, cho nên, anh cũng chỉ cần một mình Chu Tử thôi.
Cứ thế, dần dần Triệu Trinh cũng nảy sinh tình cảm với nàng nhưng chưa nhiều, anh ý thức rõ ràng thân phận cho nên không thể cho Chu Tử địa vị thì cưng chiều để bù lại. Anh không hề nói lời ngon ngọt, toàn chê Chu Tử béo với ngốc, nhưng từng cử chỉ quan tâm vẫn luôn được Chu Tử để ở trong tim và Chu Tử cũng thật lòng yêu Triệu Trinh, luôn vui vẻ tự nguyện chăm sóc, hầu hạ Triệu Trinh.
Một chút sóng gió ập đến khiến Triệu Trinh phải nhìn rõ vào tình cảm của mình – anh yêu Chu Tử, anh muốn che mưa che nắng cho nàng, không muốn nàng bị bắt nạt, không muốn nàng bị một chút tổn thương nào.
Nhưng Chu Tử cũng phải trải qua nhiều nguy hiểm: bị hại sảy thai, lần sinh thứ hai thì suýt bị hại chết cả mẹ lẫn con … chứ không phải chỉ một đường thuận lợi, và với tình yêu chân thành của Chu Tử: vừa hay tin Triệu Trinh bị ám sát rồi mất tích ở chiến trường, một Chu Tử vốn nhút nhát, ngay lập tức khăn gói chạy ra biên cương, đi tìm bất kể nguy hiểm. Chu Tử xứng đáng có được tình yêu và sự sủng ái của Triệu Trinh.
——–
“Hình như cho dù thiếp có rời khỏi chàng thì thiếp vẫn sống tốt, thiếp sẽ mua nhà, mở một tiểu lâu bán sủi cảo, thế là hốt bạc sướng tay”
Triệu Trinh mỉm cười nhìn nàng. Chu Tử lập tức nịnh: “Ấy ấy, Vương gia anh tuấn uy vũ, rời xa chàng làm sao thiếp sống nổi”
Triệu Trinh gật gù đắc ý, Chu Tử lau mồ hôi, nghĩ “hóa ra đây chính là nụ cười ác độc trong truyền thuyết, cứ như con rắn đang nhìn con nhái ấy”
Đọc Truyện