Văn án:Cô ấy giống như ánh mặt trời nhỏ.
Còn tôi chỉ là du khách nằm dưới ánh mặt trời ấy.
Bởi vì cô ấy chiếu sáng, nên cuối cùng ngẩng đầu lên nước mắt nhạt nhòa.
Với mỗi chúng ta, thời gian luôn tồn tại theo trật tự tuyến tính, là một đường thẳng liên tục và bất biến. Tỷ như chúng ta đã gặp gỡ nhau trong quá khứ, yêu nhau ở hiện tại, và tương lai sẽ ở bên nhau. Vậy nên nếu hai người ngày hôm nay còn chưa gặp gỡ, thì hôm qua dĩ nhiên không hề quen biết, sao có thể nhớ đến nhau, phải không?
Nhưng với Ô Ngộ và Đàm Giảo, nam nữ chính của câu chuyện này, là một trường hợp đặc biệt và khác biệt. Họ đã trải qua đoạn thời gian nơi mà quá khứ, hiện tại và tương lai trộn lẫn vào nhau. Đàm Giảo của tương lai đã gặp gỡ Ô Ngộ của tương lai, cả hai không ngừng cùng nhau trở về quá khứ, đến cuối cùng là hợp lại ở điểm giao kết hiện tại. Trương Tiểu Nhàn từng nói trong một tập tản văn của bà rằng: “Tình yêu khiến chúng ta quên đi thời gian, còn thời gian khiến chúng ta quên đi tình yêu”. Nhưng tuyệt đối không phải trong trường hợp này. Bởi vì, dù trải qua đoạn thời không kì lạ mất trật tự, hỗn độn thế nào, dù lịch sử biến đổi ra sao, thì Ô Ngộ của tương lai, của hiện tại hay của quá khứ đều không cho phép mình quên, không thể quên và cũng sẽ không bao giờ quên Đàm Giảo. Cũng chưa bao giờ ngừng yêu Đàm Giảo. Bởi vì cô là ánh trăng sáng rọi đời anh, mang đến sự ấm áp chiếu sáng thế giới tưởng chừng như đã chìm sâu trong bóng tối của anh.
“Cô ấy giống như ánh mặt trời nhỏ, ánh mặt trời duy nhất tôi có trên thế gian này”
? Đã từng nghĩ, chuyện đau khổ nhất trên đời là khi:
“Anh như mây đen, bạn như trăng khuyết
Khi mây đen gặp trăng sáng
Mây tan không thấy trăng đâu”
Nhưng không phải, bởi vì thực tế là:
“Cô ấy là vầng trăng sáng vằng vặc
Anh ấy là biển mây trầm lặng sâu thẳm
Khi mây đen gặp trăng sáng,
Mây thẫm trăng cầu gì hơn?”
? Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng, vốn là một tác giả chuyên viết truyện có màu sắc huyền nghi khá nổi tiếng trên mạng, khi đi du lịch trên chiếc thuyền Mỹ Nhân Điền, vào một ngày cuối tháng 6 năm 2016, cô đã gặp gỡ Ô Ngộ, hiện tại đang là nghiên cứu sinh, một người đàn ông đậm chất tri thức, chỉn chu sạch sẽ, tinh anh trong hàng ngũ tinh anh. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, một cuộc trò chuyện ngắn ngủi đủ khiến họ lập tức bị thu hút bởi nhau. Tuy nhiên, do sự cố hiểu lầm nho nhỏ mà Đàm Giảo cuối cùng bỏ đi trong tâm trạng không vui. Rời thuyền, tưởng chừng duyên phận của họ đến đây là hết, nhưng không phải.
☁ Đầu tháng 7 năm 2017, lần thứ hai Đàm Giảo gặp lại Ô Ngộ đã là trong một hoàn cảnh cực kì khác. Người đàn ông thuộc phần tử trí thức, dáng người gầy, sạch sẽ, áo trắng tất trắng giầy đen lịch thiệp ngày nào nay đã trở thành một thợ sửa xe, mặc áo ba lỗ, bàn tay đầy dầu mỡ, với cơ bụng tám múi, dáng người vạm vỡ. Ban đầu, cô không nhận ra anh, sao có thể gộp hai người đàn ông với hai hình dáng, thân phận, cách cư xử khác hẳn nhau như vậy là một: Một người giống như một viên ngọc tròn trong phòng ngọc trai, còn một người là cục đá đen ném ngoài đồng. Nhưng dù là ở phiên bản nào, thì Ô Ngộ vẫn luôn thu hút sự chú ý của Đàm Giảo. Thậm chí anh hiện tại lại càng hấp dẫn cô hơn.
Chỉ là, điều gì đã khiến một thiên chi kiêu tử như Ô Ngộ rơi xuống vũng bùn lầy, trở thành người như vậy?
? Quay ngược thời gian, ngày 23 tháng 6 năm 2016, con thuyền du lịch Mỹ Nhân Điền di chuyển từ Đại Ly đến Vân Nam. Trên hành trình ấy, nó gặp nạn, mấy hành khách trên thuyền bị mất tích, nhưng sau đó đều may mắn được cứu. Toàn bộ hành khách trên thuyền sau tai nạn đã được hãng du lịch đền bù thiệt hại xứng đáng. Tuyến đường này về sau cũng cắt bỏ không hoạt động nữa. Mọi việc dường như đã được giải quyết ổn thỏa.
Trừ việc, những hành khách đều quên hết những việc xảy ra trên thuyền. Những kí ức của họ về nó chỉ còn là những câu chuyện nhỏ vụn vặt, mơ hồ.
Trừ việc, tất cả những hành khách từng bị mất tích ấy, số phận của họ bằng một cách kì diệu và khó lý giải theo khoa học thông thường, đã gắn chặt vào chuyến đi đó, con thuyền đó; rồi bằng vai trò này hay vai trò khác, lần lượt dính líu vào rất nhiều sự vụ bí ẩn sẽ diễn ra phía sau.
Ô Ngộ và Đàm Giảo, chính là hai trong số những hành khách từng bị mất tích.
Nếu như cuộc đời của Đàm Giảo một năm sau khi rời khỏi con thuyền du kịch ấy là mơ màng sống, quên hết khái niệm thời gian, thì ngược lại, một bi kịch kinh hoàng đã xảy đến với Ô Ngộ. Em gái bị sát nhân liên hoàn giết hại bằng cách thức dã man tàn bạo nhất, mà mẹ anh cũng qua đời một tháng sau đó vì quá đau khổ. Vứt bỏ tất cả, anh đi khắp nơi, làm mọi cách để tìm ra kẻ thủ ác đã hãm hại đời em gái mình. Nhưng tất cả những nỗ lực không ngừng nghỉ của anh và cảnh sát dường như đều vô ích, mò kim đáy bể.
Lưu lạc khắp chốn để tìm lại chút bình yên cho tâm hồn đã nát vụn vì đau đớn mất mát, anh đến Đại Ly. Tại thành phố nhỏ này, anh gặp lại Đàm Giảo, và một lần nữa, bị thu hút bởi cô. Hai người bị cuốn vào hàng loạt vụ án mới. Kề vai sát cánh bên nhau, họ cùng phá án, cứu người, đồng thời khám phá ra những bí ẩn bị lãng quên trên chuyến tàu Mỹ Nhân Điền ngày ấy, lật lại quá khứ, sửa chữa tương lai, cũng là thay đổi số phận của chính họ và những người xung quanh họ.
“Khi mây đen gặp trăng sáng” chẳng phải là cuốn tiểu thuyết đầu tiên mình đọc của Đinh Mặc, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó là một trong những cuốn sách hay nhất, hấp dẫn nhất của bà theo đánh giá của mình. Mình thích cách kể chuyện dưới dạng tự sự của cả hai đối tượng nam và nữ chính, từ đó mang đến hai góc nhìn đồng thời là hai dòng cảm xúc khiến độc giả hiểu mạch truyện một cách tường tận và khách quan nhất. Đặc biệt, sự kết hợp giữa trinh thám và khoa học viễn tưởng được Đinh Mặc chấp bút rất nhuần nhuyễn. Tất nhiên, cũng phải nói thêm một chút rằng, vật lý là môn mà reviewer học kém nhất trong các môn khối A nên với những lý giải về trục thời gian, không gian song song, lượng tử học trong truyện, mặc dù đã được chuyển ngữ dễ hiểu nhất có thể, vẫn không khác gì ngôn ngữ ngoài hành tinh với mình ?. Tuy vậy, reviewer cho rằng dù nếu có những điểm vô lý và chưa thỏa đáng trong các vấn đề khoa học vật lý lượng tử đó, thì cũng không quá đáng trách vì cho đến giờ, bất kì một bộ phim hay truyện về dịch chuyển thời gian, xuyên không đều sẽ có những lỗ hổng và kiến giải chưa hợp lý lắm (ví dụ như các bộ phim kinh điển về ngược thời gian như Back to the future, Somewhere in time, Donnie Darko, About time,… hay ngay cả bộ phim nổi đình nổi đám gần đây Avenger Endgame). Nên mình cho rằng đây không nên được đánh giá là điểm yếu của cuốn sách, hoàn toàn có thể châm chước bỏ qua được.
? Quay lại với truyện, mảng trinh thám thật sự rất hấp dẫn. Nó khiến mình nhớ đến phong cách viết của Agatha Christe, nữ hoàng trinh thám nổi tiếng nhất nước Anh, hay gần gũi với giới trẻ hơn thì là Thám tử Conan, chính là kiểu “thủ phạm là một trong số chúng ta/những người ở đây”. Cách xây dựng tuyến nhân vật phong phú, đa dạng; các vụ án được mô tả theo kiểu “phòng kín”, bất ngờ liên tục xảy ra từ trang đầu tới trang cuối; lối viết chậm rãi, hé mở từng chi tiết để người đọc có thể cùng suy nghĩ về vụ án như các nhân vật trong truyện. Đây là một hình thức khiến độc giả vô cùng tò mò, vô cùng háo hức tự mình suy luận tìm lời giải đáp, sau đó lại không kìm được mà hăm hở đọc tiếp xem suy đoán của mình có chính xác hay không. Vậy là hiển nhiên, tác giả đã đạt được mục đích là lôi kéo chúng ta không ngừng lật giở những trang sách cho đến tận khi mọi chuyện thật sự kết thúc, trùm cuối bước ra ngoài ánh sáng. Cách thức dẫn dắt này tuy không mới, nhưng luôn hiệu quả!
Những vụ án trong truyện, cũng phô bày một ưu điểm nổi trội của Đinh Mặc mà đã được thể hiện qua nhiều tác phẩm khác của bà, đó là tâm lý học tội phạm. Luôn luôn, chứng minh cho chúng ta thấy, độc ác nhất, tàn bạo nhất, đen tối nhất, cũng u ám nhất trên thế gian này chính là lòng dạ con người. Tội ác được đẩy lên đến tận cùng khi mà đó là tội ác diễn ra giữa ngay cả những người máu mủ ruột thịt với nhau. Đọc truyện nhiều đoạn có cảm giác lạnh hết sống lưng, bởi thủ pháp tàn bạo của những kẻ giết người, và hơn cả là bởi chính tâm lý vặn vẹo biến thái của chúng. Không chỉ có thế, mình cho rằng đấy cũng là lời chuông cảnh tỉnh cho mỗi chúng ta trong cuộc sống. Ví như Ô Ngộ, đừng quá chỉ biết theo đuổi mục đích, sống quá nghiêm túc mà quên mất đi sự ân cần dịu dàng, quên thể hiện tình cảm với những người bên cạnh. Ví như gia đình giáo sư Trần, chỉ biết lo chăm chút cho vẻ bên ngoài hào nhoáng, danh giá của gia tộc mà quên mất giá trị cốt lõi trong mỗi nhà là tình thân, tình yêu thương giữa những người trong cùng một gia đình…
? Nói về nữ chính của truyện, như các nữ nhân vật khác do Đinh Mặc sáng tạo ra, Đàm Giảo cũng là mẫu phụ nữ hiện đại với vẻ bên ngoài ngọt ngào dịu hiền, bên trong mạnh mẽ. Thiệt tình đúng là kiểu người mà mình vẫn luôn ái mộ. Mình còn có chút yêu thích cô hơn bởi vì Đàm Giảo được phác họa, hiện lên vô cùng sống động, rực rỡ. Ban đầu cô mang lại cho người ta chút cảm giác giảo hoạt, gai góc, tùy hứng nhưng về sau, bạn sẽ nhận ra những gai nhọn đó cũng chỉ là để phòng bị với những người xa lạ, bản chất của cô vẫn là trong sáng đáng yêu, có chút cậy mạnh, cực kỳ ấm áp và sôi nổi. Vì tình yêu mà cô có dáng vẻ dịu dàng mềm yếu, lại cũng bởi tình yêu mà trở nên kiên cường hơn. Bình thường Đàm Giảo nữ tính, dựa dẫm vào Ô Ngộ, nhưng khi cần thiết, cô lại trở thành năng lượng tích cực, thành chỗ dựa, thành kim chỉ Nam cho anh. Người đàn ông dù cường đại, tài giỏi đến mấy cũng sẽ có những phút giây anh ta nản lòng thoái chí, và chính lúc đó, cô để anh dựa vào, nâng đỡ và xốc lại tinh thần cho anh. Giảo Giảo, người cũng như tên. Vô cùng xứng đáng. Là ánh trăng sáng trong sinh mệnh của Ô Ngộ, cũng mang lại vô vàn điểm sáng lung linh cho truyện.
Riêng với mình, Ô Ngộ cũng là nam chính mà mình cực kỳ ấn tượng trong những cuốn truyện mình đã từng đọc của Đinh Mặc. Ở anh vừa có đầu óc thông minh của người có học thức, một học bá thứ thiệt, lại vừa có dáng vẻ thu hút, có sức vóc vạm vỡ của người đàn ông làm việc tay chân, bụi bặm và bất cần. Một Ô Ngộ khi còn là phần tử tinh anh đã khiến người ta phải xuýt xoa ngưỡng mộ, thì giờ đây thêm bề ngoài của người đàn ông phong trần từng trải, dãi dầu sương gió, tràn ngập bi thương lại càng khiến người ta mê muội hơn. Thật ra, nói Ô Ngộ đáng thương cũng không phải vì rõ ràng anh rất mạnh mẽ, là kiểu đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có thể thay bạn gánh vác mọi chuyện, tính tình còn có đôi chút gia trưởng, bá đạo, nhưng những gì anh đã trải qua, sự đấu tranh trong nội tâm của anh lại vẫn khiến người ta phải nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông và xót xa. Những người đàn ông trong truyện của Đinh Mặc là thế, luôn không chỉ khiến người phụ nữ của anh ta yêu say đắm anh ta, mà còn thật sự chinh phục được cô ấy, khiến cô ấy toàn tâm toàn ý tôn trọng và kính nể bằng tài năng, nhân cách của mình. Ban đầu gặp gỡ, anh đã từng mang lại cho Đàm Giảo cảm giác là một phượng hoàng nam kiêu ngạo, thông minh, bo bo giữ mình, chỉ biết theo đuổi mục đích của mình mà không để ý đến cảm nhận của người khác, nhưng cô nhanh chóng nhận ra cô đã nhầm, bởi vì thực tế, anh là người đàn ông lương thiện, hết lòng vì chính nghĩa, ra sức liều mạng gánh vác tất cả. Người đàn ông chân chính xứng đáng để cô kính trọng và nhất mực yêu thương.
?☁ Nếu nói điểm mình thích nhất trong quan hệ tình cảm giữa Ô Ngộ và Đàm Giảo, vậy thì phải nói chính là chemistry (phản ứng hóa học) cực đỉnh giữa họ. Cũng phải thú nhận rằng, tình yêu trong các tác phẩm của Đinh Mặc lại thường không thu hút mình mấy. Mình luôn có cảm giác tình cảm giữa họ phát triển không hay lắm, có chút khô khan, gượng ép (ý kiến cá nhân). Tuy nhiên, trong “Mây đen gặp trăng sáng” này, mình đặc biệt cảm nhận được một lực hút cực mạnh giữa nam nữ chính. Đầu tiên là sức hấp dẫn về mặt hình thể, Đàm Giáo rất là yêu thích dáng vẻ tám múi cơ bắp của Ô Ngộ kia, còn Ô Ngộ thì cũng tỏ rõ đam mê với đôi chân dài thẳng của cô. Sau đó chính là quá trình đến với nhau gian nan của họ, khi giữa họ có vật cản lớn là sự mất mát của Ô Ngộ, tạo thành chướng ngại tâm lý khiến anh không muốn liên lụy cô, sợ có được rồi lại mất đi, không dám yêu cô khi chưa thể đặt cô lên làm ưu tiên hàng đầu (xin hãy hiểu rằng đây không phải là sự yếu đuối, mà chính là sự dịu dàng còn sót lại trong trái tim đã bị bóp nát của anh). Mình nói chứ, quá trình kéo – đẩy giữa hai người này thật quá cmn kích thích. Rõ ràng là yêu nhau chết đi được rồi mà cứ cứng miệng không khẳng định. Mạng có thể giao cho em, sẵn sàng chết vì em nhưng ba chữ “Anh yêu em” lại vẫn chưa chịu thốt ra. Nhưng mà nam chính càng khó thu phục, mình lại càng thích. Bởi vì nó mới lại càng thể hiện được sự kiên định và bản lĩnh của nữ chính. Giống như theo cách suy luận của quý ngài Sherlock Holmes “Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật”. Đàm Giảo nhận thấy: 1, Cô không thể không nhớ đến anh 2, Cô không thể quên anh 3, Cô không thể không quan tâm đến anh 4, Cô không thể không có anh. Ok, vậy cô chỉ có thể chấp nhận sự thật là cô yêu anh, và sẽ quyết tâm thu phục bằng được người đàn ông cứng đầu cứng cổ đó thôi.
Tình yêu giữa Đàm Giảo và Ô Ngộ, theo mình, đã chạm đến cảnh giới cao nhất trong một mối quan hệ có thể đạt đến: cùng chung hoạn nạn, sinh tử có nhau. Tình yêu đó không cần phải đấu tranh với những thứ tầm thường của cuộc sống như cơm áo gạo tiền, địa vị, gia thế, mẹ chồng nàng dâu, người đàn ông này, người phụ nữ kia…để chứng tỏ sức mạnh và giá trị của nó. Mà nó được chứng minh bằng chính mạng sống của mỗi người. Anh sẵn sàng hi sinh vì cô, không chỉ một lần. Mà cô cũng thà chết bên anh chứ không chấp nhận một mình sống sót. Tình yêu ấy đã không chỉ là tâm linh tương thông, là sự gắn kết tuyệt đối về mặt tâm hồn giữa hai con người, mà nó còn chiến thắng thời gian, vượt qua cả không gian. Cái chết thậm chí cũng không chia lìa được họ.
? “Cho dù không gian biến đổi thế nào, cho dù trí nhớ tồn tại hay không, cho dù lịch sử thay đổi thành như thế nào đi nữa… Giảo Giảo, chỉ có tình yêu của chúng ta là chân thật. Thời gian khắc từng mũi dao, nhuộm máu, khắc sâu em vào trong lòng anh”
☁ “Cô ấy qua đời cũng không sao, còn sống cũng không sao, trong tương lai còn có thể gặp nhau thì tốt, đối với tôi đã không có gì khác biệt. Lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận được cô ấy ở bên cạnh tôi, trong trí nhớ của tôi, trong tim tôi. Tôi nhìn thấy ánh mặt trời sẽ nhớ tới cô ấy, nhìn thấy trời mưa, nhìn thấy sao đều nhớ tới cô… Trước nay cô ấy luôn ở bên tôi.”
?☁ Bên cạnh cặp nhân vật chính, truyện còn có một couple phụ cũng dễ thương, yêu nhau khắc cốt ghi tâm chẳng kém là cặp Loli Tráng Ngư và cảnh sát hình sự đầu gỗ Thẩm Thời Nhạn. Mỗi lần họ gặp nhau trong tương lai, rồi mỗi lần sau gặp lại ở quá khứ họ lại quên đi nhau. Nhưng dù trí óc không còn nhớ nhau, thì trái tim họ, thân thể họ vẫn nhận ra nhau. Thật may mắn, trải qua bao lần nhớ-quên, sinh ly tử biệt, cuối cùng họ cũng có được kết cục viên mãn, như người ra vẫn thường nói “Bởi vì trái đất tròn, những người yêu nhau rồi cũng sẽ trở về bên nhau”.
? Albert Einstein đã từng tuyên bố rằng “Sự khác biệt giữa quá khứ, hiện tại và tương lai chỉ là một ảo tưởng dai dẳng của sự ngoan cố”. Chúng ta đã nghe nhiều đến sức mạnh của thời gian, khi mà nó có thể phá hủy, tái tạo hay thay đổi tất cả. Nhưng có lẽ, “Khi mây đen gặp trăng sáng” đã tiếp nối ý tưởng của nhà bác học đại tài Einstein, chứng minh cho chúng ta thấy trên tất cả thì ý thức và ý chí của mỗi người mới là điều đáng kể nhất. Nhớ một người, khắc sâu người đó vào tâm khảm, vậy thì bất kể dòng thời gian lưu chuyển thế nào, xáo trộn ra sao, ta vẫn sẽ không bao giờ quên được họ. Mình thích ý nghĩ như vậy. Giống như một câu nói vô cùng nổi tiếng trong cuốn sách Nhà Giả Kim của Paulo Coelho ‘”Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó”(when you want something, all the universe conspires in helping you to achieve it). Ô Ngộ yêu Đàm Giảo, vậy hãy để sự hỗn độn của không gian thời gian này chứng minh tình yêu đó. Mà Ô Ngộ nhớ Đàm Giảo, Ô Ngộ tìm kiếm Đàm Giảo, vậy thì hãy để cả vũ trụ này giúp anh gặp lại cô đi!
“Now I can rest my worries and always be sure
That I won’t be alone anymore
If I’d only known you were there all the time
All this time
Until the day the ocean doesn’t touch the sand
Now and forever
I will be your man”*
(Giờ anh có thể buông bỏ hết những nỗi lo lắng của mình và luôn chắc chắn rằng anh sẽ không phải bước đi một mình nữa
Giá như anh có thể biết trước được em luôn ở đó vì anh
Thời thời khắc khắc
Cho đến ngày mà sóng biển không còn vỗ về bờ cát trắng nữa
Bây giờ và mãi mãi
Anh chính là người đàn ông của em.)
Đọc Truyện