Edit: Quanh
Beta: Nhược VyTrích đoạn:
“Mặt của Nhiễm Nhiễm đông lạnh rồi.” Đào Mẫn nhìn gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng, trái tim như thắt lại.
“Con không lạnh.” Hoắc Nhiễm cười lắc đầu, xoa xoa tay, vừa cởi khăn quàng cổ vừa hỏi, “Cô, vừa nãy cô có thấy tấm ảnh con mới up không?”
“Có thấy, phóng viên Hoắc.” Đào Mẫn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt lên.
Đối với Hoắc Nhiễm, bà vô cùng yêu thương.
“Nhiễm Nhiễm giỏi quá, vừa hay chú con mới đi công tác về, có mang quà cho con đấy.”
“Cuối cùng chú cũng về.” Hoắc Nhiễm vừa nghe thấy, vô cùng cao hứng, thiếu điều nhảy dựng lên.
“Ngồi xuống.” Đào Mẫn vội nói, yêu chiều nhìn cô, “Hôm nay sẽ có rất nhiều món ăn ngon.”
Hoắc Nhiễm gật đầu, “vâng” một tiếng.
Cô ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn thẳng.
Nhìn những bông tuyết rơi xuống cửa sổ xe, vừa chạm vào liền tan biến, trời ngả dần về tây, tuyết phiêu đãng dưới ánh đèn, có một màu sắc khác.
Hoắc Nhiễm có hơi thất thần.
. . .
Cũng là mùa đông năm đó, Hoắc Nhiễm tới thành phố này.
Khi đó cô mới mười sáu tuổi, vừa qua sinh nhật.
Ngồi trên máy bay suốt ba tiếng đồng hồ, lúc xuống sân bay, cô vẫn còn mông lung mờ mịt.
Tuyết rơi rất nhiều, kết thành một lớp dày trên mặt đất, đây cũng là lần đầu tiên cô bé Hoắc Nhiễm mười sáu tuổi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thật ra hôm đó rất lạnh, thậm chí còn dưới không độ, tuy Hoắc Nhiễm mặc áo khoác dày, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Nhưng cô giỏi nín nhịn, ở trong hoàn cảnh xa lạ, cô không dám nói mình lạnh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Vừa cắn chặt răng vừa run rẩy.
Bởi vì không biết sau này sẽ ra sao, cho nên hết thảy đều phải cẩn thận.
Ở đây được năm năm, cô đã hoàn toàn thích ứng với thời tiết nơi đây.
Phải khoác áo phao thật dày, nếu không muốn ra đường cũng rất khó khăn.
“Nếu chú về sớm hơn vài ngày, vậy thì có thể đón sinh nhật con rồi.” Hoắc Nhiễm tiếc nuối.
Trước đây cô chú luôn đón sinh nhật cùng cô, suốt năm năm qua, đây là lần đầu tiên chú vắng mặt.
Nhưng tiếc nuối qua đi, Hoắc Nhiễm lại lập tức vui vẻ.
“Con phải xem chú chuẩn bị quà gì mới được.” Hoắc Nhiễm nhanh chóng mở cửa, vào phòng bếp, ngọt ngào gọi, “Chú Khương.”
Đọc Truyện