lam-the-nao-e-khong-nho-han-thichtruyenvn.jpg

Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 67 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

lam-the-nao-de-khong-nho-han

Đây có lẽ là bộ truyện đầu tiên dù ở thời điểm mình biết nó còn chưa đi được nửa chẳng đường nhưng vẫn bất chấp nhảy vào. Nghe mình nói có lẽ nhiều người sau khi đi đọc thử sẽ nghĩ mình nói hơi bị quá, nhưng biết làm sao đây, mình thực sự thích câu chuyện này, đây chỉ là một cách mình thể hiện sự yêu thích của bản thân thôi nhaaaa.

Toàn bộ câu chuyện chỉ có ngọt và sủng, nhấn mạnh là CỰC KÌ ngọt và sủng :3 đọc mà quắn quéo hết cả lên, ôi tâm hồn thiếu nữ của mình cũng bị cảm động lây :3

Nữ chính Tô Dương là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, xinh đẹp, độc lập lại rất mạnh mẽ và cá tính.

Ở độ tuổi 28, cô có một sự nghiệp thành công, cũng như một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Chồng của cô là Tưởng Bách Xuyên, cũng chính là nam chính của chúng ta.

Cũng như bao nam chính ngôn tình khác, anh là một người đàn ông thành đạt, điển trai, lạnh lùng, là hình mẫu trong mơ của rất nhiều cô gái.

Nhưng người đàn ông lạnh lùng lí trí ấy, từ ở tuổi thiếu thời, đã rung động trước cô gái nhỏ Tô Dương, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ cần một ánh mắt, liền nhất kiến chung tình.

Một lần rung động, chính là cả đời.

Ngay chính Tô Dương cũng không biết, trước khi cô biết đến anh, thì Tưởng Bách Xuyên đã từng nhìn thấy cô ba lần.

Thì ra từ rất lâu, bóng hình cô đã len lỏi vào tim anh, khó lòng dứt bỏ.

Một chàng trai lần đầu biết yêu nên cách tỏ tình cũng cực kì vụng về.

“Em đã có bạn trai chưa?”

“Em chưa…chưa có…bạn trai ạ.”

Tưởng Bách Xuyên ngập ngừng, xác nhận một lần nữa: “Em thật sự không có chứ?”

Tô Dương lắc đầu.

Anh nói: “Khéo thật đấy, anh cũng không có bạn gái.”

Tô Dương: “…”

Anh nhìn cô, lại mở miệng: “Hay là…chúng ta ghép thành một đôi.”

Tô Dương: “…”

Cái gì gọi là ghép?

Anh thấp giọng nói: “Trước đây anh chưa từng yêu ai, vì anh không có thời gian để yêu đương, cũng không gặp được…” Người khiến anh động lòng.

“Đồng Đồng, anh đã chờ một năm rồi, anh không thể nhẫn nại được nữa. Anh sợ nếu anh đợi tới khi em tốt nghiệp trung học…Em sẽ có người trong lòng của riêng mình.”

Anh thích cô, đã sớm thích cô, đó là một chuyện khó tin nhưng lại khiến người ta phải điên cuồng cỡ nào.

Nếu bạn phát hiện ra, có một người đã luôn dành cho bạn tình cảm sâu đậm như vậy, chờ đợi bạn lâu như vậy, chờ đợi bạn nhìn về phía anh ta, chẳng lẽ bạn không thấy cảm động chút nào sao?

Quả thực, ở thời điểm ấy, trước tấm chân tình của anh, Tô Dương cũng đã rung động.

Cô chấp nhận lời thổ lộ của anh. Sau khi về đến nhà, đêm đó, cả hai đều mất ngủ.

Sau hôm đó, khi anh đến đón cô tan học, ở trước cổng nhà cô, bọn họ đã ôm hôn dưới màn mưa phùn, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của cả cô và anh.

Cứ như vậy, Tưởng Bách Xuyên dùng phương thức mạnh mẽ, rung động nhưng trực tiếp nhất để tiến vào cuộc sống của cô.

Từ đó, trong mắt, trong lòng Tô Dương không chứa nổi người nào khác.

Tình yêu thuở niên thiếu là thứ thuần tuý nhất, chẳng có bất kì gánh nặng nào, chẳng cần quá cố kị điều gì, cũng chẳng cần phải phiền lòng về chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần yêu đối phương là đã cảm thấy có thể lâu dài đến khi trời đất hoang tàn.

Sau đó rất nhiều năm, đã từng có người không cam lòng hỏi anh rằng, anh thích Tô Dương ở điểm nào.

Tưởng Bách Xuyên không chút do dự trả lời cô ta: “Tôi không biết.”

Lần đầu tiên nhìn thấy liền thích, nào có lí do gì.

Yêu thầm 1 năm, bên nhau 9 năm, kết hôn 2 năm. Cho tới hiện tại, đã là 11 năm hai người họ ở cạnh nhau, còn với Tưởng Bách Xuyên, anh đã yêu cô 12 năm.

Bời vì tính chất công việc, hai người gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Nhưng càng là như vậy, mỗi khi có thời gian ở bên nhau, họ đều cố gắng trân trọng từng khoảnh khắc một, nhiều năm như thế, vẫn như cũ không thay đổi, như tình yêu của họ vậy, một đời giai lão.

Mỗi lần anh đi công tác về đều mua 99 đoá hồng cho cô. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng anh chưa từng quên một lần nào.

Dù cho có bao nhiêu người rắp tâm muốn chia rẽ tình cảm của hai người thì cũng không thể nào chen chân vào nổi.

Tưởng Bách Xuyên đối với Tô Dương có thể nói là cưng chiều không gì sánh nổi. Cô muốn tuỳ hứng, vậy thì anh sẽ chiều theo ý cô, hậu quả đã có anh đứng sau giải quyết.

Tô Dương là một cô gái mạnh mẽ, nếu ai chọc tới cô thì cô sẽ trả lại gấp bội, không chịu nhún nhường. Nhưng cũng có lúc cô sẽ lùi về sau một bước, dù cô biết Tưởng Bách Xuyên luôn thiên vị cô, cô biết anh cùng bố vì cô mà bất hoà, cô cố gắng không làm phật lòng người nhà anh, vì cô biết bố anh không thích cô, vì nghề nghiệp của cô.

Thế nhưng, Tưởng Bách Xuyên chưa bao giờ mong muốn cô thoả hiệp.

Khi bố Tưởng muốn cô từ bỏ sự nghiệp nhiếp ảnh, tìm một công việc khác.

Lúc đó, anh trả lời ông rằng: “Không thể”

Bố anh tiếp tục: “Không thể cũng được. Vậy thì hai đứa chia tay đi!”

Anh nói: “Không có khả năng đâu!”

Nguyện vọng duy nhất của Tô Dương, chính là sống hết phần đời còn lại cùng anh, làm sao anh có thể xa cách cùng cô cho được.

Sở thích duy nhất của cô, anh sẽ thay cô bảo vệ.

Nguyện vọng duy nhất của cô, anh sẽ thay cô thực hiện.

Thứ cô thích, chỉ cần anh có thể lưu giữ thì sẽ lưu giữ thay cô.

Vào một năm khi hai người bên nhau, Tưởng Bách Xuyên tặng cô một bộ máy ảnh LACA.

Chiếc máy ảnh đầu tiên của cô chính là LACA, năm đó Tưởng Bách Xuyên tốn hơn 10 vạn để mua cho cô, cô cũng bắt đầu yêu thích việc chụp ảnh từ đó.

Trong mười một năm này, anh đã tặng cô hơn 100 chiếc máy ảnh, tất cả đều là của LACA.

Cho đến sau này, hai người kết hôn, Tưởng Bách Xuyên đã cho xây một tường để máy ảnh trong căn hộ của hai người, tổng cộng 129 bộ máy ảnh.

Những chiếc máy ảnh ở trên tường đã chứng kiến tình yêu của cô cùng Tưởng Bách Xuyên.

Từ đó tới nay, ngọt bùi đắng cay đều có.

Khi có người hỏi vì sao anh lại có hứng thú với việc thu mua LACA.

Anh đã trả lời rằng: “My first love is…a LACA fan.”

Mối tình đầu của anh, tình yêu hiện tại của anh, cũng như người vợ hợp pháp của anh, đều là Tô Dương.

Tưởng Bách Xuyên đối với Tô Dương tựa như một cây anh túc, một khi dính vào, sẽ khó lòng thoát ra.

Trong mắt Tô Dương, cho dù là tác phẩm giúp cô đoạt được giải thưởng chụp ảnh cũng không khiến cô mê muội bằng một tấm hình mà bản thân tuỳ ý chụp Tưởng Bách Xuyên.

Cô trầm mê việc chụp ảnh, nhưng lại càng trầm mê những thể nghiệm cảm quan cực hạn mà người đàn ông này mang lại cho cô, bất kể là về mặt thể xác hay tinh thần.

Cũng đã có lúc cô cảm thấy bất an với tình yêu của bọn họ, cô lo được lo mất, cô sợ hãi niềm hạnh phúc cô đang sở hữu sẽ không bền lâu.Chính Tưởng Bách Xuyên là người đã cho cô niềm tin, khiến cô càng thêm kiên định với đoạn tình cảm này.

“Tưởng Bách Xuyên, chúng ta sẽ ly hôn sao?”

“Đồng Đồng, mười một năm trước em thường xuyên hỏi anh, có phải sẽ có một ngày chúng ta chia tay hay không, hình như anh đã từng nói với em không chỉ một lần, giữa chúng ta sẽ không có chuyện chia tay.”

Tưởng Bách Xuyên cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, mà cô cũng hưởng thụ sự dung túng của anh, cùng sự cảm động không nói nên lời.

“Anh chỉ muốn hỏi một chút thôi…em có chịu uỷ khuất gì không?”

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Dương.

“Em đã trả lại cho cô ta gấp bội rồi.”

Tưởng Bách Xuyên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, em đừng để chính mình phải oan ức nhé.”

“Được, em biết mà.” Sau khi nói xong, Tô Dương vẫn không nớ cúp điện thoại. Cô gọi anh một tiếng: “Tưởng Bách Xuyên?”

“Ừ?”

“Em nhớ anh.”

Giờ khắc này, cô mang nỗi nhớ nhung chưa từng có, cũng bởi vì câu nói “Chỉ muốn hỏi một chút xem em có chịu uỷ khuất hay không” kia.

Anh không bao giờ nói lời âu yếm, mấy năm nay, những chữ được cho là lời ngon tiếng ngọt kia chỉ được anh nói vào lúc cầu hôn. Khi đó, anh tặng cho cô ba chữ ‘Anh yêu em’.

Anh chỉ nói đúng một lần duy nhất.

Cách anh biểu đạt tình cảm rất khác với người bên ngoài, anh thích nhìn cô, yên lặng lại chuyên chú.

Nhưng khi Tô Dương và Tưởng Bách Xuyên ân ái hạnh phúc, ở một góc tối nơi cô không nhìn thấy, lại có hai người con trai vì cô mà đau lòng.

Tô Dương, Lục Duật Thành và Cố Hằng là bạn bè từ thời niên thiếu, hai người đều thích cô nhưng không ai chịu nói ra, chỉ lẳng lặng đi theo cô. Tô Dương cũng xem họ như bạn bè thân thiết.

Đã có lúc Lục Duật Thành nghĩ rằng, bọn họ cứ như vậy độc thân cả đời, ở bên nhau cả đời có lẽ cũng không tệ, dù sao bọn họ cũng đã như thế nhiều năm như vậy rồi mà.

Cho đến khi Tưởng Bách Xuyên xuất hiện, mọi thứ bỗng thay đổi.

Cô gái mà hắn và Cố Hằng móc tim móc phổi, nuông chiều sủng ái, một ngày nọ, cô đột nhiên trưởng thành, đi theo người đàn ông khác.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ba người bọn họ tựa như người dưng nước lã.

Tình cảm nhiều năm như vậy, giống như là mây bay, nói tan là tan.

Nhưng rồi họ cũng chấp nhận dù khó có thể dứt bỏ, vì chỉ cần cô có thể hạnh phúc, bọn họ cũng sẽ vui vẻ.

Mình từng đọc được một bình luận đại khái như thế này: Tô Dương khi còn nhỏ là công chúa của cha mẹ, đi học thì là công chúa của Lục Duật Thành và Cố Hằng, sau khi trưởng thành cô lại trở thành công chúa của Tưởng Bách Xuyên.

Mỗi một giai đoạn trong quá trình trưởng thành của Tô Dương, bên cạnh cô là người thân, người bạn, và người yêu của cô. Họ cưng chiều cô, bảo vệ cô. Có thể nói Tô Dương là một cô gái rất may mắn.

Đối với tuyến nhân vật phụ, tuy cũng sẽ có người khiến bạn chán ghét, nhưng tin mình đi, toàn bộ câu chuyện rất hài hước, nhất là bố mẹ chú bác nhà Tưởng Bách Xuyên, đáng yêu không chịu được :3 và đương nhiên cũng rất ngọt ngào, cặp nam nữ chính ăn rồi chỉ biết phát thức ăn cho chó thôi, phát từ trên mạng ra ngoài đời thực =)))

Tưởng Bách Xuyên là một con người lí trí như thế, nhưng cũng sẽ có lúc không nhịn được ăn giấm chua, rồi lại chạy lên trên mạng muốn tuyên bố chủ quyền của mình với Tô Dương, để hai người nào đó đừng ngấp nghé cô nữa. (Hai người nào thì biết rồi ha :3 )

Tình yêu của Tô Dương và Tưởng Bách Xuyên, theo thời gian dần lắng đọng, chỉ cần mỗi một hành động nhỏ của đối phương cũng có thể vui vẻ, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của đối phương cũng có thể khiến bản thân cảm thấy đáy lòng ấm áp.

Vì sợ Tô Dương không thể ngủ được, anh đã ghi âm câu chuyện tiếng Đức mà mình thường kể cho cô nghe, để khi không có anh ở bên, cô có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Đã có lần, Tô Dương hứa với anh rằng, sẽ có một ngày cô đứng ở nhà thờ, cầu hôn với anh.

Cô nói: [Nếu trong tương lai, có một ngày em đoạt được giải thưởng danh giá nhất giới nhiếp ảnh, em sẽ cầu hôn với anh ở nơi này. Anh không nhìn lầm đâu, là em cầu hôn với anh đấy, rồi anh sẽ gả cho em. Gả cho ca, ăn no mặc ấm, còn có tiền tiêu không hết. Lòng ca như một, chỉ yêu mình anh.]

Ba năm này, ngày nào cô cũng nỗ lực vì niềm vinh dự cao nhất ấy, chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Chỉ có anh biết rõ tất cả khổ cực cùng áp lực của cô.

Mà bây giờ, cô làm được rồi.

Tại nhà thờ

Tô Dương kéo tay Tưởng Bách Xuyên, rảo bước về phía tước.

Khi đến vị trí trung tâm, Tô Dương đứng đối mặt với anh, chợt, cô buông tay anh ra, lùi về phía sau một bước. Cô quỳ một gối xuống đất, nhìn anh đầy thành kính. Thấy cô làm thế, trong lòng Tưởng Bách Xuyên run lên.

Cả đời này, thời khắc thần thánh này chỉ có một lần, cho dù sau này họ kết hôn thì cũng không thể sánh bằng hiện tại.

Cô nhìn vào mắt anh, đoạn nói: “Em cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này, ở độ tuổi ngây thơ, mơ mộng về tình yêu, em gặp được anh, yêu anh và cũng được anh đáp lại. Hai ta là người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau, suốt chặng đường mười mấy năm qua, chúng ta bầu bạn cùng nhau, cổ vũ cho nhau, chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay.

“Anh cho em một đời giai lão, em cùng anh đầu bạc răng long. Tưởng Bách Xuyên, lấy em nhé?”

Đọc Truyện

Thử đọc