Nguồn ảnh: Pinterest
Edit: Nhang – Beta: HannThân Thành*, tháng sáu.
*Hay còn gọi là Thượng Hải. Nhưng vì không biết tác giả có ý định gì sâu xa hơn không, Nhang xinh xin phép giữ nguyên Thân Thành ạ.
Mùa mưa qua đi, nhiệt độ liên tục tăng cao. Sự khô hanh của không khí rất rõ ràng, từng cơn gió nhẹ phất qua làn tóc vẫn còn mang theo hơi nóng khó chịu.
Đã là tám giờ tối.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, đèn neon bên đường cũng dần dần sáng lên. Chiếc xe hơi màu đen phóng như bay trên tuyến đường chính vắng vẻ, chỉ mất mười lăm phút đã chạy đến nơi.
Hội quán Phạn Nhĩ phía Tây thành phố luôn là địa điểm yêu thích để tổ chức tiệc tùng của giới nhà giàu ở Thân Thành.
Kiến trúc tòa nhà được xây dựng theo phong cách Anh cổ, những chùm ánh sáng sặc sỡ chiếu qua cửa sổ phản xạ lại vẻ đẹp động lòng người của hoa hồng được gọt giũa đến từ vườn Bulgari. Trong lúc lặn lội đường xa bị thiếu nước nên có vài phiến lá đã nhăn nhúm, giờ phút này cũng đã xòe ra thành dáng vẻ ban đầu.
Từ Tinh Miên khom người xuống xe, người làm lập tức tiến lên nghênh đón.
Sau khi cô đưa ra thư mời, người làm kính cẩn cúi người chào hỏi: “Cô Từ, mời đi theo tôi.”
Người làm dẫn đường, đi vào sảnh lớn.
Đêm nay là sinh nhật 80 tuổi của chủ nhân nhà họ Hoắc ở phía Tây thành phố, xưa nay cụ Hoắc lúc nào cũng thiện chí giúp đỡ mọi người. Bên trong Thân Thành, bất kể là nhà giàu mới nổi hay tầng lớp nhân sĩ gì ông cũng cho người gửi thư mời một lượt.
Từ Tinh Miên gửi quà, sau đó nhấc váy đi về phía sân thượng ít người, giày cao gót 8cm dưới chân tra tấn đến nỗi cô chẳng muốn bước thêm một bước nào. Cô bình tĩnh chuyển động mắt cá chân đang cứng đờ một chút, đi tới một đám con gái chẳng quen biết gì để kết bạn.
Cách họ vài mét, Từ Tinh Miên cảm nhận rõ ràng ánh mắt của các cô ấy dành cho mình.
Bao gồm ánh mắt dò xét, quan sát từ trên xuống dưới cả người cô một lượt rồi mới bỏ qua.
Hình như không tìm ra được thứ gì để bới móc nên cô gái mặc váy liền màu vàng nhạt đi tới trước mặt đám chị em, giữ vững phong thái khinh thường đầy quý tộc, khẽ nói nhỏ. Nhưng cũng không nhỏ lắm đâu, truyền hết rõ ràng vào tai Từ Tinh Miên.
“Đây là con gái nhà ai vậy, tôi chưa gặp qua lần nào.”
“Con gái nhà quyền quý của giới thượng lưu này có hơn trăm người, chẳng nhẽ ai cô cũng từng gặp qua chắc?”
…
Người làm tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Từ Tinh Miên đâu, cuối cùng nhìn thấy một cô gái đang gục đầu trên sân thượng, dáng vẻ chán muốn chết đang đùa nghịch với những viên kim cương vụn đính trên chiếc váy.
Âm thanh nói chuyện của những người xung quanh không chọc giận cô chút nào, cho dù họ dùng ánh mắt khiển trách nặng nề đánh giá cả người cô một hồi. Ví dụ như da trắng quá thì không nên mặc màu tím nhạt, rồi lại ví như trong trường hợp này mà mang giày cao gót có 8cm thì có hơi không tôn trọng rồi không.
Không lẽ dẫm lên cà kheo thì đám người này mới vừa lòng à?
Khó dữ vậy.
Từ Tinh Miên miễn cưỡng duy trì nụ cười trên khóe môi, buông làn váy lụa trong tay ra, còn cẩn thận tỉ mỉ vuốt phẳng lại những nếp nhăn trên đó.
Người làm tiến lên, mỉm cười nói: “Cô Từ, ngài Hoắc rất thích bàn cờ mà cô đưa tới, muốn mời cô qua đó một chút.”
Ngài Hoắc phải tự mình cho người tới mời, vị Từ tiểu thư này mặt mũi cũng lớn thế.
Thoạt nhìn dáng vẻ non nớt trông chỉ mới 17-18 tuổi, không giống đi cùng người nhà đến dự tiệc, bóng dáng lẻ loi khiến các cô ấy theo bản năng tự động xem nhẹ, vậy mà cô cũng chẳng phản bác lại lời nào.
“Nhà họ Từ nào vậy? Tôi chỉ nghe qua họ Từ của Quốc tế Hoàn Hải thôi à, nhưng không phải bọn họ đã ra nước ngoài từ sớm sao?”
Cô gái ban nãy dẫn đầu đâm chọt bới móc, lúc này đã héo cả rồi, cầm tay em gái kế bên nói: “Aiz, tôi nghe bảo sau khi cậu Từ qua đời thì Từ tổng và vợ thương tâm quá độ nên đã ra nước ngoài, để đứa con gái ở lại.”
Trong lời nói vừa có thương xót cũng vừa có thương hại, nhưng sau khi biết được thân phận của Từ Tinh Miên thì cái đề tài này mới dừng lại.
Ở chỗ xoắn ốc của cầu thang lầu hai, người đàn ông lười biếng dựa vào thành cầu thang, đứng ở góc độ này có thể nhìn bao quát hết những việc xảy ra trên sân thượng.
Không khó để thấy có người cố tình gây khó dễ, mà vẻ mặt cô bé trước sau vẫn thờ ơ đứng đó, cô độc lẻ loi, cứ như người mà các cô ấy đang bàn tán thảo luận chẳng hề dính dáng gì đến mình vậy.
Anh lẳng lặng nhìn một lát, cảm thấy cuộc chiến giữa mấy người phụ nữ này thật nhàm chán, nhấc chân đi vào phòng nghỉ ở lầu hai.
Hôm nay khách khứa đến rất đông nên cụ Hoắc không tài nào tự mình tiếp đón được hết. Tiễn xong một người bạn tri kỷ đi thì lão gia lại phải mệt mỏi ứng phó với những người khác, nên thôi cứ vào phòng nghỉ đợi khi nào bữa tiệc kết thúc thì hẳn ra ngoài lộ mặt.
Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, người đàn ông nghiêng người đi vào, bước đi thoải mái, thậm chí có hơi lười biếng.
Hoắc Thừa Kiêu đi vòng qua đống lễ vật hỗn tạp đang chất thành đống đó, lấy danh sách đăng ký ra nhìn lướt một lần.
“Ông nội, nhà họ Từ đã gửi bàn cờ mà mấy ngày trước ông hỏi cháu đến đây rồi.” Anh hơi hất cằm, thản nhiên đi về phòng khách chính: “Không phải, là có người chủ động đưa đến cho ông.”
“Ai đưa tới?” Cụ Hoắc cho là mình nghe nhầm: “Không phải nhà họ Từ đã sớm ra nước ngoài rồi à?”
“Con gái út của nhà họ Từ.”
Ông cụ nhấp nhẹ một ngụm trà, chưa hiểu được ý tứ sâu xa trong ánh mắt của cháu trai mình, sau đó suy nghĩ vài giây rồi cho người đi mời Từ Tinh Miên.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Từ có một đoạn quan hệ thông gia không nên duyên, chị của Hoắc Thừa Kiêu và anh trai của Từ Tinh Miên, ban đầu đã đính hôn xong xuôi, ai ngờ Từ Tư Nhiên đột ngột gặp tai nạn. Nhà họ Từ sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Hoắc Đinh nên chủ động giải trừ hôn ước. Không lâu sau đó thì cả gia đình sang Singapore để mở rộng phạm vi của công ty.
Trong nhà chỉ còn duy nhất đứa con gái út kia.
Hai tay Hoắc Thừa Kiêu đút vào trong túi, chậm rãi đi xuống cầu thang xoắn. Vóc dáng của anh rất cao, vai rộng eo thon mặc âu phục vừa vặn tôn lên cơ thể của anh một cách hoàn hảo nhất.
Anh đi tới giữa cầu thang thì đối mặt với người làm được gọi đi mời người lúc nãy.
Cô gái phía sau khẽ nâng cằm, không chớp mắt thoáng nhìn qua anh. Quanh người toàn là mùi nước hoa hương nhài cực kỳ nhạt, hương cay nồng sặc mũi đã vơi đi nhiều, để lại một hương thơm nhàn nhạt thoải mái.
Tay đặt trong túi của Hoắc Thừa Kiêu cuộn thành đấm, đôi mắt đen nhánh dừng lại vài giây trên tấm lưng mảnh khảnh của cô.
Dường như sống lưng cũng chẳng chịu thua ưỡn đến thẳng tắp, chỗ xương bướm ở vai khiến cho biết bao người đàn ông trong sảnh phải nhìn với ánh mắt lưu luyến.
Anh khẽ cười, đi tới sân nhảy để lôi tên Trần Hành đang cười đùa vui vẻ với bạn nữ ra, kéo cổ áo của bạn tốt đi thẳng một mạch tới sân thượng vừa rồi Từ Tinh Miên đứng.
Đúng là một chỗ tốt, yên tĩnh, kéo rèm cửa sổ ra thì không ai đến quấy rầy được nữa.
Từ lúc bữa tiệc bắt đầu tới giờ, cụ Hoắc chưa tự mình lộ diện lần nào, khách khứa trong sân cũng tụ thành nhóm tự mình nói chuyện phiếm với nhau.
Không ít phu nhân đến đây vì cậu cháu trai vừa du học về của nhà họ Hoắc, nghe nói Hoắc thiếu chưa từng đính hôn, cũng không có cô gái mình thích. Cho nên muốn nhân cơ hội này dẫn con gái nhà mình qua, muốn lấp đầy vị trí còn trống mà bao người ao ước ấy.
“Thứ nhất, cậu không thích cô gái nào cả. Thứ hai, cũng không đính hôn. Người khác nghĩ như vậy cũng đúng thôi.”
Hoắc Thừa Kiêu lạnh nhạt lườm bạn thân mình: “Cậu chỉ biết lắm mồm thôi.”
Trần Hành khảy tàn thuốc trên tay, không biết nghe được tin ở đâu: “Ông nội Hoắc cho mời cô gái nhỏ của nhà họ Từ qua kia, chắc là do cậu giở trò quỷ chứ gì?”
Hoắc Thừa Kiêu gập đầu ngón tay, cụp mí mắt xuống không có ý định trả lời.
“Cậu Hoắc mất đi hồi quang phản chiếu (*) 800 năm – là vận đào hoa tới hay là Hồng Loan tinh động đây (*)?
(*): Hồi quang phản chiếu: Là thuật ngữ Phật giáoHán Việt, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại. [Wikipedia]
(*) Hồng Loan tinh động: Dùng để hình dung một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.
Người đàn ông bị anh ấy chèn ép nở nụ cười: “Mới học được vài câu thành ngữ nên gấp đến độ muốn dùng lên người tôi à?”
Trần Hành: “Nói thật đi, có phải vì nể tình cô ấy suýt thành cô em vợ hờ nên cậu mới giúp đỡ đúng không?”
Gì mà em vợ hờ, cái chết tiệt gì vậy chứ.
Hai kẻ ngốc không tìm ra được xưng hô cho mối quan hệ này.
Suy nghĩ của Hoắc Thừa Kiêu trôi đi một lúc: “Kêu cậu tìm giúp tôi cái cửa hàng, cậu tìm được rồi à?”
“Sửa xong cả rồi, khu phố thương mại đối diện đại học A, vị trí tốt nhất.”
Trần Hành không hiểu nổi một cậu ấm học hành thành tài trở về lại không vào công ty giúp đỡ người nhà quản lý sự nghiệp. Ngược lại còn muốn anh ấy nhanh chóng tìm giúp một cửa hàng, nói cái gì mà muốn hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, tự lực cánh sinh, gian khổ để gây dựng sự nghiệp.
Nếu thật sự muốn cực khổ gầy dựng sự nghiệp thì cũng miễn cưỡng cho qua đi, nhưng cậu ấm Hoắc không đi theo con đường bình thường. Một hai đòi mở quán mì để trải nghiệm khói lửa nhân gian, chắc do nhàn tới nỗi đau trứng rồi.
Đương nhiên Trần Hành không thể giải thích ra mặt, cơ bản những người giàu đều thích ăn chơi cùng một kiểu, vừa ý nữ minh tinh nào đó, xong rồi diễn cái màn “Anh hùng giận dữ vì hồng nhan” nhiều vô số kể.
*Anh hùng giận dữ vì hồng nhan (Đã được tạm dịch từ câu gốc “Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan”): Là điển cố điển tích, ý nôm na trong câu trên là khi để ý nữ minh tinh nào đó rồi, những người đàn ông này thường thích diễn màn kịch “Anh sẽ dâng hiến cả thế giới vì em”.
Nhưng trong lòng Hoắc Thừa Kiêu lại rất xem thường cái loại diễn xuất này. Mấy năm ở nước ngoài, cho dù bạn bè có chơi đùa phóng túng thì anh vẫn giữ mình trong sạch, không gần phụ nữ. Đám anh em nhàn rỗi lại chạy đến trêu ghẹo, nói Hoắc thiếu đây không chừng là vì bạch nguyệt quang nào đấy nên mới thủ thân như ngọc thế.
Đang nói chuyện thì sảnh lớn bên dưới truyền tới tiếng động ầm ĩ.
Trần Hành kéo màn ra, ló đầu xuống nhìn. Một đám người vây quanh, ở giữa có hai cô gái đang đứng đối diện nhau.
Từ Tinh Miên lặng lẽ thu tay vừa hất ly rượu đỏ về, lạnh lùng nhìn người phụ nữ sắp điên tiết lên ở đối diện.
Trần Hành không nỡ nhìn sang chỗ khác, sợ bỏ lỡ cảnh đánh nhau tiếp theo của hai người phụ nữ.
Hoắc Thừa Kiêu chậm chạp bước lên trước: “Người phụ nữ đó, là ai?”
Trần Hành giải thích ngắn gọn: “Em gái họ nhà chú Trần, từ nhỏ đã được nuông chiều thành thói. Cô em vợ hờ của cậu chuẩn bị gặp chuyện không hay rồi.”
“…”
Sau một khoảng trầm mặc thật lâu, Hoắc đại gia cũng chẳng còn tâm tư nói chuyện phiếm với anh ấy nữa rồi.
Hoắc Thừa Kiêu bước ra sân thượng, giơ tay gọi một người làm tới hỏi chuyện vừa xảy ra lúc nãy là gì.
“Người mặc váy đỏ kia nói nhà họ Từ không có đàn ông, để cho cô gái nhỏ vừa mới trưởng thành ra xã hội, là muốn câu một người con rể về nhà để sau này thừa kế tài sản… Còn dính chặt lấy những người đàn ông không có bạn gái bên cạnh.”
Người làm nói xong thì cổ họng cũng chẳng dám phát ra tiếng nữa, không dám thở mạnh. Nói xong còn cẩn thận quan sát nét mặt của anh.
Hoắc Thừa Kiêu nghe xong cũng không có ý định đi tới giúp đỡ. Kêu người làm tống cổ cái cô tiểu thư chủ động gây chuyện kia ra ngoài, cũng ra lệnh từ nay về sau không gửi bất kỳ thiệp mời của bữa tiệc nào cho cô ta.
Trần Hành ở bên cạnh nghe xong cũng hơi sửng sốt: “Như vậy là xong rồi à?!”
Hoắc Thừa Kiêu rũ mắt lườm anh ấy: “Không thì sao?”
Trần Hành nhún vai tỏ vẻ vô tội, anh là chủ mà, muốn xử lý thế nào anh quyết định là được.
Xuất hiện một khúc nhạc đệm lớn như vậy, Từ Tinh Miên cũng không muốn ở lại thêm. Tài xế vẫn còn đang chờ ở ngoài cửa, từ lúc cô vào tới giờ cùng lắm cũng chỉ mới nửa tiếng thôi.
Cô bảo tài xế đưa mình đến một quán bar gần trường học, vừa khéo sinh nhật của bạn cùng phòng cũng cùng ngày với sinh nhật của cụ Hoắc.
Ban đầu Từ Tinh Miên đã đồng ý sẽ tham gia sinh nhật của bạn tốt, nhưng ai ngờ lúc vừa ra cửa lại nhận được điện thoại của bố ở nước ngoại gọi tới, ra lệnh cho cô đại diện nhà họ Từ tới chúc thọ cho cụ Hoắc.
Trong xe, Từ Tinh Miên khom lưng cởi đôi giày cao gót dưới chân ra. Cô đi chân trần đạp lên thảm lông, cố gắng cử động mắt cá chân đang cứng đờ của mình.
Tám giờ năm mươi phút, xe dừng trước quán bar, tài xế thấp giọng hỏi có cần đợi cô hay không.
“Không cần đâu chú Lưu, chú cứ về nhà trước đi, tối hôm nay cháu sẽ về ký túc xá ở.” Từ Tinh Miên lấy món quà đã chuẩn bị sẵn ra, sau khi xuống xe cô chợt nhớ ra gì đó.
Tài xế hạ cửa sổ xuống một nửa: “Cô chủ, cô còn muốn dặn dò chuyện gì sao?”
Cô liếm khóe môi khô khốc của mình, cố kìm lại cổ họng khô khốc: “Chuyện đêm nay cháu rời đi trước ấy, không cần nói với bố cháu đâu.”
Tài xế trố mắt nhìn một lúc, chuyện của cô chủ nên ông ấy cũng không tiện hỏi nhiều, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Từ Tinh Miên đi vào quán bar, chiếc váy dài chữ V trên người cô khoét quá sâu, không có chút tác dụng che đậy nào, chiếc cổ thon dài mảnh mai được phơi hẳn ra ngoài. Phần xương quai xanh bị che mất một nửa cũng thoắt ẩn thoắt hiện hấp dẫn tầm mắt người khác.
Lúc đi ngang qua chỗ ghế dài, vài tiếng huýt gió vang lên.
Trong không khí nồng nàn mùi gỗ hòa cùng vị bạc hà của thuốc lá phụ nữ khiến không khí trở nên ngột ngạt khó ngửi hơn hẳn.
Từ Tinh Miên vòng qua quầy bar, mở phần mềm dùng để nói chuyện ra để hỏi xem bạn mình đang ở đâu.
Chỉ một lát sau, có tin nhắn trả lời lại ngay.
[Cố Lê: Tinh Tinh, bọn tớ muốn tới quán bar trước trường học nhưng mà phòng riêng không đặt trước được nên đành phải tới đường Tử Vi.]
[Cố Lê: Thế nào rồi, chỗ cậu bên kia kết thúc rồi à?]
Từ Tinh Miên mím chặt môi, phát ra một tiếng thở dài nhỏ đến mức khó có thể phát hiện được.
[Xin lỗi, tớ không nên lỡ hẹn. Đột nhiên trong nhà lại có việc, không lùi lại được.]
[Có mua quà cho cậu, lúc về cậu xem xem có thích không.]
Từ Tinh Miên gõ lên mặt kính của quầy bar, gọi một ly rượu vừa, thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trên đường, số điện thoại thuộc sở hữu của Singapore gọi đến. Cô bước vội vài bước, xoay người đi tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang, tất cả âm nhạc ồn ào cũng bị giấu ngoài cửa.
“Bữa tiệc kết thúc rồi à? Ngài Hoắc có thích quà không?”
Đối phương đi thẳng vào vấn đề, với giọng điệu thẳng thừng và chẳng mấy tử tế, cứ như đang hỏi cấp dưới có làm xong việc mình giao chưa vậy.
Sự tức giận tích tụ ở lồng ngực cũng từng chút một lên đến đỉnh điểm, dáng vẻ cố nén phiền muộn cũng bị cô xóa sạch triệt để.
Từ Tinh Miên nhỏ giọng dạ một tiếng: “Thích ạ, ngài Hoắc còn kêu con sang nói chuyện vài câu.”
“Tinh Miên, con cũng không còn là đứa con nít nữa, phải biết chia sẻ một ít việc với người nhà.”
“Con biết rồi, ba còn chuyện gì nữa không ạ?”
Giọng nói của cô như ngấm phải sự lạnh lẽo của ly rượu cồn thêm đá, nghe đầu dây bên kia trả lời xong thì cúp máy ngay, chẳng do dự chút nào.
Từ Tinh Miên uống rất ít rượu, cồn sẽ khiến người không tỉnh táo được, cô không hề thích loại cảm giác này.
Mà giờ phút này, trong tầm tay cầm vô số ly rượu không, cô giữ lại cho mình một chút lý trí cuối cùng để đi ra khỏi cửa quán bar, tầm nhìn cũng đã mờ mịt chẳng rõ nữa rồi.
Mười một giờ rưỡi đêm, tất cả các cửa hàng bên ngoài quán bar đều đã đóng cửa. Ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu xuống, có mấy con côn trùng đang bay xung quanh bóng đèn.
Từ Tinh Miên tập trung tinh thần, cố ổn định bước chân để bước về phía trước, đi ngang qua một quán mì vừa với sửa sang xong.
Ánh đèn bên trong cửa hàng sáng rực, lờ mờ phác họa cách bài trí trong cửa hàng.
Chắc là cửa hàng bán mì ăn đêm.
Từ Tinh Miên che cái dạ dày đang đau âm ỷ của mình.
Vì muốn trông thật đẹp khi mặc lễ phục, stylist đã để cô ngồi trên ghế trang điểm, tạo kiểu tóc suốt mấy tiếng liền, nguyên buổi cũng chỉ cho cô uống vài ngụm nước.
Bụng đói cả ngày, lại để bụng rỗng mà uống cả nửa chai rượu, dù dạ dày có khỏe đến đâu cũng chịu không nổi.
Cô đi vào quán mì, không thấy bóng dáng của người phục vụ đâu, dứt khoát nằm sấp xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cầu thang xoắn ốc dẫn lên lầu được dựng bằng gỗ, lúc vang lên tiếng bước chân lộp cộp nghe cứ như có người đang nhảy điệu Clacket vậy.
Trần Hành dẫn Hoắc Thừa Kiêu đi xem hai phòng ở lầu hai. Lúc xuống lầu cũng chẳng đến ý, cho nên khi vừa thấy có người nằm ghé lên bàn thì bị dọa cho giật hết cả mình: “Con mịa nó, cái quỷ gì vậy.”
Hoắc Thừa Kiêu nhìn sang, anh bước xuống cầu thang trước.
Nữ sinh gối cằm lên tay, trong mơ dường như thấy được gì đó thú vị nên khóe môi cũng khẽ cong lên.
Anh phủi phủi mấy con côn trùng nhỏ trên bàn, vẻ mặt nhàn nhạt: “Một nhóc quỷ rượu nhỏ.”
Đọc Truyện