Kinh Ly đứng đầu nhóm quý nữ ở Kinh Châu, nàng ta vừa cất lời, chúng quý nữ đều đồng loạt nhìn về phía Cơ Tự. Cái nhìn soi mói của họ có thể dễ dàng khiến kẻ yếu mềm trở nên tự ti. Cơ Tự cũng bị những ánh mắt này ép lùi vài bước, nhưng dù vậy, vẻ mặt nàng vẫn trấn tĩnh, trái lại Nguyệt Hồng thì sợ đến run lẩy bẩy. Vì thế càng lúc càng có nhiều ánh mắt chế nhạo giống như Kinh Ly.
Đúng lúc này, Chu Ngọc lên tiếng với giọng nói ôn hòa: “Nàng họ Cơ.”
Hắn đứng chắp tay sau lưng, nhìn Cơ Tự vô cùng dịu dàng, trả lời về dòng họ nàng như thể đương nhiên.
Nhóm quý nữ khẽ ngạc nhiên, A Bích cười rộ: “Họ Cơ ư? Sao ta không biết huyện Kinh có thế gia nào họ Cơ nhỉ?”
A Bích vừa dứt lời, cả nhóm đều cười rộ lên, Kinh Ly liếc nhìn cây sáo ngọc trong tay Cơ Tự rồi nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ do kiến thức của chúng ta hạn hẹp rồi.” Giọng nói có vẻ hòa nhã mang theo vài phần cảm thông nhưng lại càng khiến mọi người cười lớn hơn.
Không ngờ, mấy vị lang quân Chu thị bên cạnh còn để tâm hơn cả Cơ Tự, Chu Loan lập tức sầm mặt. Chu Ngọc thì mỉm cười, hờ hững nói: “Nàng là hậu duệ của Hoàng đế. Ngày xưa nhà Chu xưng bá trung nguyên hơn tám trăm năm, phàm là quý nhân đều mang họ Cơ. Những dòng họ còn lại khác chỉ là gia nô của họ Cơ thôi.”
Chu Ngọc nói xong, đám quý nữ không cười nổi nữa, ngay cả mấy lang quân thế gia cách đó không xa cũng trở nên yên lặng. Lời của Chu Ngọc hơi cay nghiệt, đặc biệt là câu cuối cùng. Hắn ám chỉ đời trước của tất cả những con cháu thế gia ở đây chỉ là hạ nhân của Cơ thị mà thôi. Bọn họ hoàn toàn không xứng lên mặt với Cơ Tự.
Đọc Truyện