huyen-cua-on-noan-1-thichtruyenvn.jpg

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: An Ninh

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 24 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

huyen-cua-on-noan

Hạnh phúc thực ra rất gần mà cũng rất xa, trải qua một cuộc thăng trầm, bãi bể nương dâu mới tìm ra và ngời sáng.

Vì yêu quá sâu sắc nên mới ôm mối hận lại càng sâu, vì yêu quá nên mới đau khổ lo sợ mà dứt bỏ trong đau đớn. Nhà văn Lam Bạch Sắc từng chia sẻ: "Tội danh tồi tệ nhất trên thế giới này gọi là tình yêu". Tôi luôn nghĩ rằng tình yêu thực ra không có gì sai, quan trọng là hai người yêu nhau đã chọn lựa ra sao và ngoặt sang một ngã rẽ như thế nào, có tạo nên sai lầm khiến họ hối hận về sau hay không? Chiếm Nam HuyềnÔn Noãn trong tiểu thuyết Huyền của Ôn Noãn mà gần đây tôi đọc là hai nhân vật đưa đến cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc nhất. Có giằng xe, có uất hận, có tức tối và cũng có hạnh phúc đến ấm lòng.

Nam Huyền18 tuổi yêu Ôn Noãn 15 tuổi. nhưng một mình ôm trái tim rỉ máu vì bị Ôn Noãn kiên quyết nói lời chia tay. Hai người họ đã yêu trọn 3 năm, từ cái lúc còn trong sáng đến vô ngần, tuổi ô mai mộng mơ và nhìn đời luôn thấy một màu hồng trong trẻo. Tình yêu đẹp làm trái tim cũng đẹp hơn tựa viên pha lê lung linh huyền ảo. Ai bảo tình yêu tuổi ô mai là tình yêu "bọ xít", tình yêu không đậm sâu và dễ vứt bỏ? Vậy mà hai người họ vẫn ôm trọn một mối tình si, nhớ nhung, dằn vặt lẫn nhau trong tâm tưởng. Ôn Noãn đi Anh, bỏ lại Nam Huyền chịu sự cô đơn, lạnh lẽo đến tột cùng, chờ đợi cô trong tuyệt vọng, ngay cả bản thân cô cũng là tội nhân đang chịu một cực hình đau đớn có kém gì ai. Để rồi 10 năm trôi đi trong chớp mắt…

Mười năm, tuổi thanh xuân tươi đẹp của mỗi người có mấy lần 10 năm? Ai đó từng nói rằng: "Chờ đợi thực ra cũng là một niềm hạnh phúc". Tôi nghĩ rằng nó cũng đúng nhưng không hẳn vậy, chờ đợi còn là một nỗi đau khôn tả, tựa như bản thân đã rơi trúng lưới của con nhện độc, không thể thoát ra, không thể vùng vẫy, thét đến khản giọng cũng không ai tới cứu, mỗi ngày lại bị con nhện độc đến nhấm nháp từng chút một, dày vò cho tới khi đau đớn rồi chết hẳn. Chờ đợi quá lâu cũng làm cho người ta phải tuyệt vọng, trái tim từ nóng hổi cũng dần lạnh băng, vô tình.

Yêu cô say đắm 3 năm, rồi lại chờ đợi cô trong 7 năm, tình yêu của Nam Huyền quá sâu đậm nên mối hận trong anh mới càng sâu, giằng xé vò nát trái tim anh từng ngày, từng giờ. Để rồi khi anh quyết định buông xuôi tất cả lại thấy cô trở về, trái tim lại một lần nữa dậy sóng, khao khát được có cô, khao khát tình yêu của cô. Thế rồi cứ giăng bẫy, hết bẫy này tới bẫy khác, bủa vây lấy cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát, tham vọng thực hiện bằng được lời thề năm nào: "Anh nhất định sẽ giàu hơn Chu Lâm Lộ. Anh nhất định sẽ khiến em tự mình quay về bên anh". Lời thề năm nào vẫn còn găm sâu trong trái tim, bên tai vẫn ù ù về tiếng thổn thức đêm ấy khó mà dứt bỏ.

Với tài trí của mình, anh làm được tất cả điều đó, khiến cô tự mình lột lớp vỏ kiên cường kia xuống mà tự nguyện thừa nhận với anh rằng: Cô yêu anh, chưa bao giờ thay đổi, trong tâm trí cô, anh mãi là Huyền của Ôn Noãn. Nhưng sự trả thù vì mối hận vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn tiếp diễn, làm tổn thương cô, làm nhục cô để rồi ôm hận và nhận nỗi đau, vết thương cho bản thân còn nhiều hơn gấp bội. Anh nói: "Em đau hơn anh sao?", một câu hỏi mà như lời khẳng định không thể hồi đáp. Tất cả chung quy cũng vì muốn cô yêu anh đậm sâu như anh yêu cô, quý trọng hơn cả mạng sống.

Tôi từng tìm đọc Phong vũNước bắc trời nam của An Ninh, các nhân vật nữ do chị xây dựng đều mang một vỏ ốc kiến cường tưởng chừng khó mà đánh vỡ nhưng thẳm sâu bên trong nội tâm họ rất mềm yếu, luôn cần được yêu thương và chở che. Mang trong mình chút kiêu ngạo nhưng thực ra lại rất thuần khiết, không toan tính quá nhiều. Gánh nặng trên vai nữ chính có phần quá nặng, ôm quá nhiều mối hận trong quá khứ không thể quên, tự làm khổ chính mình. Tôi luôn tự hỏi nếu nữ chính có thể cứng rắn hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút hoặc kiên định hơn, tình yêu của họ liệu có thể không đau khổ như thế này hay không?

Ôn Noãn cũng không khác biệt, tự gồng mình đeo lên chiếc khóa bằng sắt nặng ngàn cân vì cái chết của cha, sự đau khổ của chị, sự tổn thương gây ra cho Huyền của cô. Trái tim cô thực ra rất ích kỷ, không suy nghĩ cho người cô yêu, vứt bỏ anh dễ dàng qua bao năm, ngoảnh lại mới nhận ra cái cô vứt bỏ không chỉ là tình cảm, là con người, mà là trái tim vẫn ấm áp biết nảy lên từng nhịp đập bồi hồi. Mãi sau này, khi đã biết hận mới biết trái tim yêu quá nhiều sẽ đau đớn nhường nào, vậy mà vẫn không thể lãng quên.

Cuộc chiến tình yêu giữa hai người họ cứ dai dẳng vần vũ, không có người thắng kẻ thua mà là cả hai cùng thất bại, thương tích đầy mình mới giật mình tỉnh lại biết quý trọng tương lai và hạnh phúc đang có. "Với anh, là yêu nhiều hận nhiều. Còn cô, là mười năm lưu dấu, tấc long mười năm. Nhưng may mắn thay, năm tháng không phụ lòng người, tất cả đều trọn vẹn".

Nhìn thấy hạnh phúc viên mãn của gia đình năm người họ, viên đá trên người tôi mới được gỡ bỏ, trái tim cũng thấy bình yên phần nào. Hạnh phúc thực ra rất gần mà cũng rất xa, trải qua một cuộc thăng trầm, bãi bể nương dâu mới tìm ra và ngời sáng. Âu cũng là cái giá mà bàn tay số phận tạo nên. Không biết có phải nghiệt trái hay không? Chỉ biết quá trình đã viên mãn và đủ đầy. Vậy là thấy ấm lòng....

Truyện tình yêu sâu sắc lưu luyến, ngược, cường thủ hào đoạt, hào môn thế gia nhưng có một kết thúc HE

Đọc Truyện

Thử đọc