Đàm Tinh vừa cười vừa lấy ra một bức thư, nói: “Chỉ có bức này tớ mới chính tay đưa cho cậu, vô cùng quan trọng với cậu nha, bên trong còn có hình của cậu ta nữa, tin tớ đi, cái này tuyệt đối là phúc của cậu?”
Trái tim Lâm Khỏa Văn khẽ đập mạnh, chẳng lẽ Trương Sùng Huyền nhờ Đàm Tinh đưa giúp? Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Ai lại khiến cậu hao tâm tổn trí như vậy?”
Cô cầm bức thư, nhìn chữ viết lạ lẫm, mở bì thư lấy bức ảnh ra, suýt chút nữa đã cười lăn xuống đất, cô thật sự bái phục Đàm Tinh.
Vẻ mặt Đàm Tinh lại ngạc nhiên: “Sao thế? Đây không phải là hình mẫu của cậu ư? Không phải cậu nói thích người vừa đen vừa cao vừa đô vừa béo lại để tóc húi cua sao, còn là nam sinh có thể dùng một tay nhấc nổi cậu, lúc nhìn thấy bức ảnh này, cậu không biết tớ đã kích động thế nào đâu, trời ạ, lại có người có thể phù hợp với điều kiện của cậu, hơn nữa người này lại là bạn thân của Á Uy!”
Lâm Khỏa Văn suy nghĩ một lát, hình như người này chính là người cô đã va ở cổng trường, cô khó khăn nhịn cười: “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu lại thật sự tìm được người như vậy đến gặp tớ, chị hai à, chuyện tình cảm phải có duyên phận, thật ra bây giờ tớ không có hứng thú gì với nam sinh cả, đợi đến khi học đại học, không cần phải học hành căng thẳng như bây giờ nữa, tớ sẽ tính đến chuyện yêu đương, nếu không tớ sẽ nhờ người nhà an bài, nói chung, cậu không cần phí sức vì tớ thế đâu. Còn về người này…” Cô nhìn ảnh chụp, bĩu môi, “Hẳn là có thể từ chối!”
Gương mặt Đàm Tinh thất vọng, nhưng cô lại nhanh chóng cười nói: “Tình cảm của cậu đúng là trì trệ! Quên đi, lúc nào cậu có bạn trai, nhất định phải dẫn đến cho tớ xem đấy, tớ sẽ giúp cậu coi chừng.”
Đọc Truyện