Đọc truyện của Đinh Mặc tôi có một cảm xúc rất mãnh liệt qua từng tác phẩm như:
Độc Quyền Chiếm Hữu, đó là bi thương đến tận cùng. Tôi đã thương cảm, đã đau đớn cho số phận thấm đẫm bi kịch của các nhân vật, nhưng cũng từng cùng họ trải qua những ngày tháng, những phút giây hạnh phúc ngọt ngào.
Hầu hết các nhân vật đều chẳng phải là con người, họ được tạo nên bằng thứ hợp kim lạnh lẽo vô tri vô giác, được cấy ghép vào cơ thể bằng những linh hồn lưu lạc, họ là những “cỗ máy” được tạo ra với mục đích tiêu diệt và tàn sát kẻ thù, là ác ma, là quỷ dữ, là những kẻ vốn dĩ không thể có nhân tính, không thể có tình cảm. Nhưng chính họ lại là những người si tình nhất, yếu đuối nhất và đáng thương nhất trên đời.
Đinh Mặc đã tạo ra một cốt truyện rất tài tình, khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ thân phận của các nhân vật đến suy nghĩ và ư động của họ, từ đoạn mở đầu cho đến khi kết thúc là những điều mà chúng ta không thể nào ngờ.
Truyện rất buồn. Khiến tôi rất buồn, khiến tôi hao tốn rất nhiều nước mắt và thời gian để giải tỏa cảm xúc, nhưng tất cả đều rất xứng đáng, vì những phút giây được trải qua khi hòa mình với người máy, người nhân tạo chuyển vong, với cô gái “khiến cả thế giới phải thay đổi” - Dịch Thiếu Hàn và điều thu nhận được khi đọc truyện này là vô giá.
Hai Lần Gặp Gỡ kể về câu chuyện tình yêu vượt thời gian giữa Dịch Thiếu Hàn và Sở Vong, một cách kết thúc quá đau lòng, không phải cô đã chờ đợi những 20 năm để găp lại người mình yêu sao, và rồi cô chợt hiểu ra cô đã quá tuổi còn người đó thì vẫn trẻ.
Đọc Truyện