Tổng giám đốc lạnh lùng của hãng hàng không Hằng Thế – Phó Minh Dư ngồi ở khoang hạng nhất trên chiếc máy bay nhà mình. Một cô nữ tiếp viên hàng không tự ý đi đến đưa cà phê cho anh ba lần.
Phó Minh Dư ngước mắt lên nhìn nữ tiếp viên eo nhỏ chân dài, đôi mắt quyến rũ như tơ ở trước mặt, mở miệng nói: “Công việc này, có phải cô không muốn làm nữa hay không?”
Nữ tiếp viên mỉm cười nói: “Vâng, tôi không muốn làm tiếp viên hàng không của hàng không Hằng Thế nữa, tôi muốn làm….”
“ Bà chủ.” Phó Minh Dư lạnh nhạt cắt ngang lời cô gái.
Nữ tiếp viên hàng không sửng sốt.
Phó Minh Dư: “Cô hãy nằm mơ đi.”
Ba năm sau, Phó Minh Dư lại một lần ngồi lên cùng một chuyến bay. Anh liếc mắt nhìn toàn bộ nhân viên nữ trong tổ bay một cái, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.
Cô vẫn giữ nụ cười yêu kiều như cũ, cấp hiệu trên vai của bộ quần áo đặc biệt nổi bật.
“Tổng giám đốc Phó, lần này cơ phó tổ bay Nguyễn Tư Nhàn sẽ hết lòng phục vụ vì ngài.”
Phó Minh Dư: “…”
——————————————
Một ngày nọ Nguyễn Tư Nhàn làm cơ trưởng, Phó Minh Dư ngồi trên chuyến bay của cô, đăng lên Wechat một bức ảnh, là ảnh cánh máy bay bên ngoài cửa sổ.
Phó Minh Dư: “Bà xã tự lái máy bay đưa tôi đi du lịch.”
Bạn bè: “??? Tự lái máy bay đi du lịch không phải như thế mà tổng giám đốc Phó!”
—————————–
Họp mặt bạn bè, Nguyễn Tư Nhàn đến muộn, mọi người hỏi cô sao giờ mới đến.
Nguyễn Tư Nhàn: Ông xã dẫn mình đi mua sắm.
Bạn bè: Mua cái gì rồi?
Nguyễn Tư Nhàn: Mua máy bay đó.
Bạn bè:??? Từ mua sắm không dùng như thế mà cơ trưởng Nguyễn.
Đọc Truyện