Giang Nam Hận thuộc thể loại
ngược luyến tàn tâm có motip quen thuộc: cưới chớp nhoáng => chung sống tìm hiểu => yêu nhau => hiểu lầm => chia tay => quay về. Tuy vậy truyện vẫn có một sức hút riêng đối với mình, giọng văn nhẹ nhàng, mượt mà rất cuốn hút , mình có thể tượng tượng được khung cảnh thời ấy ra sao, sông nước Giang Nam thế nào hay cái lạnh của Bắc kì, rồi cái mầm tình yêu của họ nảy nở ra sao… cảm giác đọc nó êm đềm mà hợp gu kinh khủng, không biết diễn tả sao cho rõ nữa.
Nam chính – Hách Liên Tĩnh Phong có sự oai phong chững chạc của một thủ lĩnh trẻ, mình thích sự cưng chiều có phần bá đạo của nam chính dành cho nữ chính, khi yêu anh trở lại bản chất của một chàng trai trẻ mới nếm mùi, sốc nổi, giận dỗi ghen tuông vô cớ, và có lúc thật ấu trĩ nhưng lúc nào cũng yêu hết mình, mọi việc làm ấy để đổi lại một sự quan tâm hay chỉ đơn giản là nụ cười của giai nhân mà thôi. Đôi khi mình lại liên tưởng đến điển cố Chu U Vương đốt lửa cho chư hầu đến để Bao Tự cười. :)))
Nữ chính – Tịnh Vi mang đặc thù của người con gái Giang Nam, đẹp, dịu dàng, thướt tha và có phần yếu đuối, chứng kiến tình yêu của mẹ dàng cho cha nên ngay từ đầu đã xác định là sống an phận không tranh giành tình yêu của chồng, chính vì lẽ này đôi khi mình thấy nữ chính thật nhu nhược nhất là trong chuyện tình cảm. Khi nam chính luôn thể hiện sự quan tâm, cưng chiều sủng nịnh thì nữ chính chần chừ, lúc gần lúc xa và làm cho nam chính bao hiểm lầm sau này. Tình tiết máu cún một tí khi thật không may nam chính gián tiếp dẫn đến cái chết của cha nữ chính. Lúc ấy nữ chính đang có thai và gần đẻ, sau đó là sự chiến tranh lạnh của 2 người, nam chính lúc ấy buông thả, hết cô này em kia kiểu bất cần đời cho nữ chính xem, còn nữ chính thì thực hiện chính sách giả câm giả điếc chỉ quan tâm đến đứa con chung. Sự chia xa bắt nguồn khi một lần nam chính say rượi ngủ lại với nữ chính nhưng không biết, sau đó nữa chính có thai nam chính không tin nó là của mình nên bắt phá, nữ chính bỏ trốn, mấy năm sau gặp lại trong bệnh viện…
Đọc Truyện