Giữa tình yêu và lợi ích, khó có thể so sánh thiệt hơn. Với một số người, tình yêu là tất cả; còn với một số người khác, lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu. Tất cả chỉ là sự lựa chọn. Bạn chọn tình yêu hay sự nghiệp, chọn người yêu hay ích lợi cá nhân, chọn gia đình hay người yêu, chọn người mình yêu hay người yêu mình ?
Phó Thánh Hâm chọn tình yêu, Dịch Chí Huy chọn gia đình, Giản Tử Tuấn chọn lợi ích. Tình yêu dù có lớn lao hay chân thật đến đâu cũng không thể giải quyết tất cả.
Khi ván bài lật ngửa, Thánh Hâm lựa chọn cho mình cái chết. Nhiều người có thể nói rằng cô ấy hèn nhát hay yếu đuối; nếu cô ấy có chết sao không kéo hai người đàn ông vô lại theo cùng. Nhưng liệu có thể ? Trước khi ván bài lật quân cuối cùng, cô ấy đã biết trước kết cuộc nhưng cô ấy vẫn kiên cường đánh những quân bài đã định ấy, cô ấy có thể rút lui trước – tại sao cô ấy không làm; có thể chỉ vì cô ấy biết mình phải đối mặt. Nếu ở trong hoàn cảnh của cô ấy, có lẽ tôi cũng sẽ làm vậy. Dù yêu, dù hận nhưng khó có thể giết chết người mình yêu, có thể trong một khoảnh khắc điên cuồng, điều đó có thể xảy ra nhưng cô ấy quá tỉnh táo để làm vậy. Chỉ là “nợ máu phải trả bằng máu”, cái chết của cô ấy chấm dứt tất cả, đau đớn, thù hận, dối trá.
Tình yêu trong các
truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn khiến người đọc cảm thấy thật đẹp đẽ, lung linh nhưng lại có gì đó thật đớn đau, bi thương. Nếu tình yêu ở Giai Kỳ như mộng là tình yêu đẹp như mơ, đầy cao cả thì tình yêu ở
Gấm Rách có chút giống với ở Quá muộn để nói anh yêu em – đẹp, đớn đau; Dịch Chí Huy và Mộ Dung Phong có thể là những người đàn ông rất si tình nhưng họ cũng lại quá lạnh lùng và lý trí; họ có thể sẵn sang hy sinh tình yêu vì lợi ích cá nhân, gia tộc; có thể yêu nhiều như vậy nhưng cũng rất lạnh lùng làm tổn thương người họ yêu. Khi bạn nhìn hành động của họ, bạn sẽ phải nghi ngờ họ có trải tim không ? Đương nhiên là họ có nhưng đó lại là những trái tim bằng thép. Nhưng nếu ở
Quá muộn để nói anh yêu em, tình yêu bị ngăn cách bởi thời chiến thì ở
Gấm Rách bức tường ngăn cách lại là thù hận. Nếu nói thật lòng thì thực sự tôi không tin lắm tình yêu có thể xoá đi thù hận, nếu không đã không có những bi kịch xảy ra; tình yêu có lẽ chỉ mở ra một con đường khác để ta chọn. Dù biết “Oan oan tương báo” nhưng thù hận sẽ làm ta trở nên mù quáng, mất lý trí. Thật khó để “tha thứ” cho ai đó, điều đó không phải là điều dễ dàng vì chúng ta không phải là Thánh nhân có thể bao dung tất cả. Chúng ta chỉ có thể “tha thứ” khi chúng ta đã hiểu thấu, quên đi nhưng trí não con người thật là khó đoán, những truyện muốn quên lại càng khó có thể quên.
Dù biết là truyện của
Phỉ Ngã Tư Tồn luôn luôn là câu chuyện buồn giống như
Hẹn Đẹp Như Mơ nhưng lại khó có thể dừng cảm giác muốn đọc.