Trong các tác giả viết
truyện ngôn tình, thì
Cố Mạn nổi bật là một tay viết với những câu chuyện nhẹ nhàng, bình dị, pha sự hài hước và thi thoảng là một nỗi buồn xa xăm. Tác phẩm mới nhất của chị – “
Anh là niềm kiêu hãnh của em” có lẽ là tác phẩm mang màu sắc thực tế đậm nét nhất.
Cũng như bao câu chuyện Cố Mạn đã kể, “
Anh là niềm kiêu hãnh của em” dịu dàng, trôi đi chầm chậm, với những tình huống đời thường. Hình tượng cao thủ game King of Glory của cô minh tinh Kiều Tinh Tinh – người phát ngôn chính game đó – bị chọc thủng. Bởi vậy, cô buộc phải tích cực luyện tập trong vòng hơn một tháng để vớt vát lại hình tượng của mình. Trong game, cô tình cờ gặp lại “học thần” Vu Đồ đã từng từ chối lời tỏ tình của cô thời cấp 3. Họ lại gặp nhau, ở bên nhau, và dần dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Sự thực tế của truyện đến từ nhân vật nam chính Vu Đồ. Vu Đồ vẫn là một “nam chính ngôn tình” như bao bộ truyện khác: đẹp trai, tài giỏi, thông minh, dịu dàng. Nhưng anh không có sự “bá đạo” của dòng truyện tổng tài, hay sự “giàu có” như các truyện ngôn tình khác. Anh là một người làm công ăn lương, làm khoa học, và anh trăn trở, đấu tranh tư tưởng giữa việc tiếp tục hết mình với đam mê hay từ bỏ đam mê để chuyển qua một lĩnh vực đảm bảo hơn về mặt kinh tế. Ở tuổi 30, Vu Đồ đã không còn sự ngông cuồng, vô lo, kiêu ngạo ngày anh còn là cậu thiếu niên nữa. Vu Đồ nghĩ nhiều. Anh nghĩ về đam mê, lo cho cha mẹ, nghĩ về con đường tương lai. Sau này gặp lại Kiều Tinh Tinh, ở bên cô, thì anh nghĩ về cô. Anh yêu cô và muốn ở bên cô, nhưng anh sợ mình không thể chăm sóc nổi cô, không thể dành cho cô những điều tốt nhất.
Còn Kiều Tinh Tinh thì vẫn là cô gái Kiều Tinh Tinh tinh quái năm ấy. Kiều Tinh Tinh vui vẻ, yêu đời, dám yêu dám hận, dám cố gắng hết mình để theo đuổi bạn “học thần” ngày xưa. Mười năm đã qua, cô đã là một nữ minh tinh lớn. Trong mắt nhiều người, cô đứng cao hơn Vu Đồ rất nhiều. Nhưng với Kiều Tinh Tinh, Vu Đồ mãi mãi là niềm kiêu hãnh của cô. Cô đã thích anh thật nhiều năm, có những đoạn thời gian ở giữa, tình cảm non nớt thời trẻ đã phai nhạt, nhưng khi gặp lại nhau lần nữa, cô vẫn cứ thích anh. Cô thích đam mê của anh, cô ủng hộ anh, kể cả anh không có gì, anh vẫn là người mà cô cảm thấy hãnh diện.
Đọc Truyện