Trong truyện cổ tích, cuối cùng,
hoàng tử tìm được cô bé lọ lem, từ nay hai người sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc …
Anh thực sự là hoàng tử, còn cô cũng là cô bé lọ lem hàng thật giá thật, dung mạo không xuất sắc như anh, trí tuệ cũng không thông minh như anh, tính cách cũng không kiên cường như anh; so sánh với anh, cô rất an tĩnh, rất đơn thuần, cũng quá bình thường vô kì……
Cô biết anh vì người bạn gái là cô mà thương thấu tâm can, cũng hao tổn tâm trí, cho nên càng muốn hỏi anh … vì sao lại yêu thương cô?
Những bước đi tình yêu của họ, vẫn luôn nằm trong bàn tay anh, còn cô chỉ bị động đi theo, anh tính toán tất cả mọi kế hoạch cho cả hai hoàn mĩ không sứt mẻ, khi nào yêu đương, khi nào đính hôn, khi nào
kết hôn, khi nào sinh em bé, ngay cả cô học khoa gì cũng theo sự lựa chọn của anh;
Nhưng, cái cô muốn kỳ thực không phải anh nói cho cô nên làm thế nào, mà chỉ là hy vọng anh ôn nhu hỏi cô một câu:“Em muốn cái gì?”
Văn ánAnh từng, cách hạnh phúc rất gần rất gần, gần đến mức cho rằng vừa đưa tay là có thể chạm đến thiên đường.
Nhưng mà, khi vươn tay ra rồi, mới phát hiện cái gọi là hạnh phúc, chỉ là bong bóng xà phòng không chịu nổi tổn thương, chạm nhẹ cũng bị vỡ ra.
Mà tình yêu, tựa như nắm cát ở trong tay, càng dùng sức muốn nắm chặt nó, thì nó càng nhanh chóng chảy qua các kẽ hở của ngón tay, bất luận nắm chặt như thế nào cũng chỉ là phí công.
Tỉnh mộng, tâm lạnh, tình yêu cũng mất đi rồi, bất lực nhìn thấy hạnh phúc trong lòng bàn tay chỉ là hư không.
Chăm chú nhìn hai lòng bàn tay trống rỗng, từ nay, không bao giờ tin tưởng vào thiên đường, không tin hứa hẹn, càng không tin...tình yêu.