Mình đã đọc vài bộ của Phỉ Ngã như
Thiên Sơn Mộ Tuyết,
Trăng Lạnh Như Sương nhưng có lẽ
Đông Cung đã để lại cho mình nỗi ám ảnh lớn nhất. Đây là 1 tác phẩm rất hay, có chiều sâu và tình tiết khá lắt léo.
1 thái tử phi bồng bột, trẻ con, ngây thơ bị cuốn vào thị phi của cung cấm, để rồi yêu thái tử. Cũng đúng lúc ấy nàng lại nhớ ra câu chuyện của cuộc đời mình, rằng thái tử đã giết ông ngoại, bức tử mẹ... còn gì đau đớn hơn!
Cái chết đối với nàng mà nói có thể coi là 1 kết thúc hoàn mỹ, nhưng với thái tử thì cả đời sẽ sống trong nhung nhớ, dằn vặt.
Sô phận trớ trêu, sự giằng xé giữa thực tại và quá khứ là đặc trưng của Phỉ Ngã nhưng đây là tác phẩm để lại cho mình nhiều nuối tiếc nhất. Dù chỉ là ý kiến cá nhân nhưng nếu có thể mình lại mong đoạn kết, Thừa Ngân có thể theo Tiểu Phong nhảy xuống để một lần nữa..."ta và nàng cùng quên"
Không khó nhận ra
Phỉ Ngã Tư Tồn là một chuyên gia về bi kịch. Tuy nhiên,
truyện Đông Cung còn hơn cả bi. Đó là một trò chơi, là những kí ức mông lung bị đánh mất, là sự thật nghiệt ngã trốn chạy trong cái vòng luẩn quẩn của vương quyền. Cô gái nhỏ mới 15 tuổi đã bị đẩy xa nhà, trở thành một hoàng phi bù nhìn.
Đọc Truyện