Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần ngược lại rất thong dong, đôi mắt đen sâu giống như u đầm ngẫu nhiên đảo qua khuôn mặt đỏ lên của Hạ Cảnh Điềm, tâm tư không hiểu lại vui vẻ, trên thương trường dốc sức làm vài năm, hắn thường thấy là những vẻ mặt giả tạo của đàn bà quanh hắn, Hạ Cảnh Điềm ngược lại cho hắn một loại cảm giác rất thật đã lâu không thấy, bên cạnh hắn cũng không thiếu đàn bà, đủ loại tuyệt sắc mỹ nữ hắn đều đã trãi qua, tuy nhiên, trước mắt cô gái này không tính là tuyệt sắc, nhưng trên người lại tản ra một loại lực hấp dẫn rất lớn.
Hạ Cảnh Điềm không khỏi âm thầm kêu khổ, nàng chỉ biết cùng hắn cùng một chỗ, ngoại trừ áp lực ra thì ánh mắt lợi hại như mắt chim ưng cũng làm toàn thân nàng tràn đầy thương tích, dường như ở trước mặt hắn, hắn chính là hoàng đế cao cao tại thượng, mà mình lại giống dân chúng bình thường, bất luận câu gì của hắn nói ra, ai cũng đều không có quyền phản bác.
Thời gian tẻ nhạt vẫn luôn là khoản thời gian khó khăn nhất của Hạ Cảnh Điềm, bởi vì sự trầm mặc mà làm cho chung quanh bọn họ đầy dẫy một loại cảm giác khác nhau, Kỷ Vĩ Thần thì thói quen lạnh nhạt, hắn dù bận vẫn ung dung duỗi dài chân dài, định thần nhàn nhã cầm lấy một ly rượu đỏ thay Hạ Cảnh Điềm rót một ly.
Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc, tranh thủ thời gian đưa tay ngăn cản nói!”Tôi không uống rượu, Kỷ tổng uống đi!”
“Theo tôi ăn bửa cơm, cô nhất định phải có bộ dáng như đang đứng trước kẻ thù sao?” Kỷ Vĩ Thần cười nhẹ lên tiếng, vẻ mặt hứng thú dạt dào chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm đang khẩn trương muốn mất mặt.
Đọc Truyện