Đây là một cuốn
điền văn cực kì nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, vì nó đi sát với thực tế với nhưng cảm xúc bạn đã từng trải qua sẽ làm bạn cuốn hút đọc mãi không muốn ngừng, với nhứng 8x 9x đời đầu chắc sẽ không quên những cảnh chơi đùa hay những món đồ ăn vặt mà bây giờ có thể không còn bán nữa.
Bạn đã có 1 tuổi thơ như thế nào?
Thời mà cùng đám bạn chung xóm chơi rượt bắt, chơi đá cầu, khi nghe tiếng chuông cà rem leng keng liền ăn vạ, làm nũng đủ trò để ba mẹ mua cho một cây kem mát lạnh...,người ta còn chẳng biết tới điện thoại, ipad, máy game như bây giờ. Cái thời ấy đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?
Khi lớn lên, rồi có gia đình, con cái, các bạn đã từng ước mong sẽ được nhỏ lại như ngày bé không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, hay mưu sinh vất vả để nuôi bao nhiêu miệng ăn chưa?
Hay bạn có từng hối hận tại sao lúc nhỏ mình không cố gắng thêm một chút, để hiện tại có thể có một cuộc sống tốt hơn?
“Hiệu ứng bươm bướm”, bạn đã bao giờ nghe cụm từ này chưa? Ý nghĩa của bốn chữ này là chỉ một sự thay đổi nhỏ cũng làm ảnh hưởng đến mọi việc xung quanh bạn.
Một lần
trọng sinh, một đời thay đổi. Sự thay đổi của Chu Tiểu Vân sẽ làm thay đổi số phận của những người chung quanh cô như thế nào?
Câu chuyện rất nhẹ nhàng, giản dị, tác giả chỉ đơn giản kể về cuộc đời của một cô gái tên Chu Tiểu Vân. Nhưng theo từng bước chân trưởng thành của cô, chúng ta có thể nhìn thấy cuộc đời của những người xung quanh cô, cảm nhận được tình thân ấm áp, tình bạn trân quý, tình yêu nồng đượm và có thể nhìn thấy chính chúng ta của rất nhiều năm trước.
Khép lại quyển truyện, tôi luôn vô thức suy nghĩ, nếu tôi là Chu Tiểu Vân, thì đây chính là quyển hồi ký của tôi, mỗi khi đọc lại tôi lại nhớ về những năm đó. Khi ấy….
Nhà tôi nghèo nhất thôn, trong nhà lại có bốn anh chị em, cha mẹ ngày ngày làm lụm vất vả cũng không đủ một bữa cơm no cho con, sau này cha nghe lời gợi ý của tôi, chuyển sang bán thịt heo. Việc ấy đã làm thay đổi kinh tế gia đình tôi, nhà chúng tôi dần trở nên tốt hơn, trong bàn ăn đã có thêm món trứng, rồi thịt cá, cả bốn anh em đều có thể đến trường. Tuy mỗi ngày cha mẹ đều vất vả nhưng nghĩ rằng lời thêm được vài hào thì sấp nhỏ có thể ăn ngon hơn một chút, trong nhà con gái đảm đang, con trai hiếu thảo, nụ cười của họ luôn thường trực trên môi. Đời trước, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ cười hạnh phúc đến vậy, may mắn thay, tôi kịp thay đổi, may mắn thay….
Lại nói đến anh cả nhà họ Chu, Đại Bảo là đứa bé khỏe nhất, tinh nghịch nhất lại dũng cảm nhất thôn. Anh ấy chỉ mới tám tuổi đã cao lớn như đứa trẻ mười hai tuổi, anh Đại Bảo là thủ lĩnh của đám trẻ trong thôn mỗi ngày anh ấy dẫn theo Tiểu Bảo, Hải, và mấy đứa con trai trong thôn chạy đông chạy tây, từ chơi đánh trận giả đến lội ao bắt cá. Sáng oai phong là thế, đến tối thì như con khỉ nhảy khắp nhà vì bị cha “thi hành gia pháp”. Anh ấy là điển hình của câu nói: hữu dũng vô mưu, Đại Bảo ngốc nhất trong bốn anh em tôi, cãi nhau thì thua Tiểu Bảo, miệng lại không dẻo bằng Nhị Nha, luôn bị ba chị em tôi “dịu dàng” chèn ép, nhưng anh ấy luôn bảo vệ chúng tôi, không để chúng tôi chịu uất ức dù chỉ một chút. Ha ha, không tưởng tượng được Đại Bảo chính trực ngốc nghếch nhà chúng tôi lại trở thành vận động viên điền kinh quốc gia.
Tiểu Bảo lại khác Đại Bảo, từ nhỏ em ấy đã kén ăn lại hay bệnh vặt, tôi phải mất chín trâu hai hổ mới dưỡng em ấy trắng trẻo có da có thịt. Tiểu Bảo là siêu bám người, em ấy thích tôi nhất nhà, cả ngày là cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo tôi. Đến tối lại giành đồ ăn với Đại Bảo, không giành không ngon, không giành không phải anh em. Tiểu Bảo cũng nghịch không kém anh trai, chỉ là em ấy biết điểm dừng, lại biết dỗ ngọt, nên toàn đem Đại Bảo ra làm bia đỡ đạn. Khi tôi đi học trên huyện, cả trường không ai không biết, tôi có hai vệ sĩ nhí siêu cấp đẹp trai (tôi tự thấy thế), là Đại Bảo và Tiểu Bảo. Em ấy thông minh lại chăm chỉ, có tôi bên cạnh làm gương đốc thúc học tập, em ấy cũng theo chân tôi, đổ trường chuyên, cuối cùng đổ đại học Y như ý nguyện.
Nhỏ nhất là Nhị Nha, bà cô nhỏ nhà họ Chu. Nhị Nha chính là tiểu tham tiền, cái lưỡi không xương, tuy nhỏ tuổi nhưng em ấy đã biết nhìn sắc mặt người khác rồi miệng lưỡi ngon ngọt chọc mọi người yêu thương. Đáng tiếc, em ấy không cùng lứa tuổi với chúng tôi, nên khi đi đâu xa thì chúng tôi đành để em ấy ở nhà. Đến khi đi học, ba người chúng tôi đều lên huyện học, mỗi mình Nhị Nha thui thủi ở nhà, rất đáng thương cho nên Nhị Nha rất hay ai oán làm nũng đòi chúng tôi bồi thường cho em ấy. Nhiều lúc tôi suy nghĩ, tính cách tham tiền của Nhị Nha có phải do chúng tôi bồi dưỡng nên không?.
Lại nhớ tới các bạn, những người đã cùng tôi trải qua tuổi thơ êm đềm, bác cả hiền lành, bác gái chanh chua, chị Tiểu Hà đỏng đảnh, Tiểu Mai đáng yêu, Tinh Tinh nghịch ngợm, Dương Phàm thiên tài, đối thủ luôn tranh nhất nhì với tôi, còn có Lý Thiên Vũ.
Sau khi trọng sinh, tôi sợ nhất là đối mặt với Lý Thiên Vũ, nhưng ông trời trêu người, tôi càng né tránh, Lý Thiên Vũ càng tiến tới, tôi lãnh đạm, anh ấy mặt dày quấn quýt. Đến khi tôi thản nhiên thì lại phát hiện người trước mắt tôi, đã thay đổi theo từng ngày, người con trai dương quang sáng lạng luôn nỗ lực tiến về phía trước, anh ấy có giấc mơ, anh ấy có mục tiêu để theo đuổi, anh ấy đã không còn là Lý Thiên Vũ tôi từng biết, hình bóng kiếp trước tôi đã không còn nhớ rõ. Tôi biết, ánh mắt tôi luôn không tự chủ dõi theo anh, nhìn thấy những thay đổi của anh. Tôi biết rõ, tình cảm của anh ấy dành cho tôi là một sự cố chấp đến kỳ lạ. Nhưng tôi sợ hãi kết quả kiếp trước lại luyến tiếc tình cảm hai kiếp.
Tôi đã thay đổi vận mệnh của những người tôi yêu thương, còn nút thắt trong vận mệnh của tôi có phải bắt đầu từ buông bỏ quá khứ đau thương kia và tiếp nhận hiện tại không?
Đọc Truyện