“Cô nói nhanh lên, có phải chiếc xe này của cô từng được cải tạo không?” A Sùng tò mò khó chịu.
Đường vẫn là con đường này, dẫn đến núi Minh Hà, non xanh nước biếc, cổ thụ cao ngút trời.
Không có đường cát đá, không có bụi đất mịt mù.
Tưởng Tốn cười nói: “Tôi mua chiếc này bảy mươi ngàn.” Một chiếc xe bảy mươi ngàn, đồ thần kinh mới bỏ tiền cải tạo.
A Sùng hỏi Hạ Xuyên: “Hay là tôi cũng mua xe mới kiểu này?”
Hạ Xuyên liếc nhìn gáy Tưởng Tốn, châm biếm: “Chiếc xe bảy trăm ngàn của cậu có thể lái thành trình độ của xe bảy ngàn, mua chiếc này đẩy chơi à?”
A Sùng nói: “Ở đâu có xe bảy ngàn!”
“Xe điện.”
Trên xe rất yên lặng.
A Sùng vịn ghế của Hạ Xuyên, vô cùng không phục: “Cậu sỉ nhục tôi cũng chẳng khác nào sỉ nhục chính cậu!”
Hạ Xuyên lạnh lùng một câu: “Tôi mời được tài xế.”
A Sùng cười nói: “Cậu mời được tài xế như cô Tưởng sao?”
Nói đến người cô.
Tưởng Tốn cười cười, đạp ga từng chút một, lên sườn núi, cua quẹo gấp, xe lao vùn vụt trên con đường đồi núi chật hẹp. Phong cảnh hai bên trở thành thuốc màu xanh biếc vẩy lên giấy Tuyên Thành, người phía sau có cảm giác mất trọng lượng.
A Sùng kéo dây an toàn, kêu: “Cô Tưởng, cô lái chậm chút đi! A, coi chừng có xe kìa!”
Xe cứ lao về phía trước như vậy, rút ngắn, trong nháy mắt, sượt qua.
A Sùng thở một hơi nặng nề.
Đọc Truyện